Sunday, September 18, 2011

THƠ: Nũng Nịu Mùa Xuân

             NŨNG  NỊU  MÙA  XUÂN.
Bước chậm lại cho em theo với nhé,
Mùa Xuân ơi những cơn gió phiêu bồng,
Vẫn còn đây một chút lạnh cuối Đông,
Hoa Lê nở trắng đường con phố nhỏ.
                 Sao vội thế? Đã xanh từng ngọn cỏ,
                 Để mình em ngơ ngẩn bước chiều nay,
                 Mùa Xuân về chưa kịp nắm bàn tay,
                 Chưa nũng nịu với người mình thương mến.
Mà đã thấy trái tim đầy hoa bướm,
Đã xôn xao như anh sắp tới gần,
Trải lòng mình trên phố với mùa Xuân,
Em vui bước vội vàng cùng với gió.
                  Thấp thoáng phố kia Hoa Đào mới nở,
                   Mùa Xuân xinh biết làm nũng với người,
                   Nếu qua đây ai chẳng mộng xa xôi?
                   Ai chẳng thấy yêu mùa Xuân bất tận?
Và em,vẫn chỉ là em bé bỏng,
Sẽ vào đời anh suốt cả bốn mùa,
Rạo rực mùa Hè,tha thiết mùa Thu,
Mùa Đông lạnh khi cuộc tình băng giá.
                     Nhưng anh ơi,mùa Xuân về rồi đó,
                     Một kiếp người ngắn ngủi.Hãy vui đi!
                     Hoa Đào sẽ phai!Tàn cánh hoa Lê!
                     Ai giữ được trong tay mình hương sắc?
Nũng nịu mùa Xuân cỏ hoa tươi thắm,
Hoa tương tư theo từng bước em về,
Một chuyện tình em vừa kể gió nghe,
Gió sẽ đến phòng anh trong giấc ngủ.
                       Mùa Xuân ngoài kia làm anh trăn trở,
                       Hãy yêu em như tình mới bắt đầu,
                       Đừng hẹn hò chờ đợi những Xuân sau,
                       Khi hiện tại mùa Xuân này đẹp lắm.
                                Nguyễn thị Thanh Dương
                                          ( March 9-2007)
         *******          ********       **********         *********
                            EM  KHÔNG  THỂ .
                 Bất ngờ chiều hôm ấy,
                 Anh nắm bàn tay em,
                 Hình như anh đã thấy?
                 Em ngại ngùng lặng im.
                                       Anh ơi em không thể
                                       Để tay mình lâu hơn,
                                       Dù tính em cả nể
                                       Với người lạ hay quen.
                 Sao anh lại nắm tay?
                    Có điều gì chưa nói?
                    Sao em lại ngồi đây?
                     Với tâm hồn bối rối?
                                            Không phải một trò đùa,
                                             Nắm tay em như thế,
                                             Trong một lần tình cờ,
                                              Anh và em gặp gỡ.
                     Có phải anh muốn nói,
                     Những câu chuyện cuộc đời?
                     Đường tình dù trăm lối,
                     Không thể nào!Anh ơi…
                                                Những tâm hồn lãng mạn,
                                                Muốn chia xẻ buồn vui,
                                                Nên đôi khi ngơ ngẩn,
                                                Tưởng như đã yêu người.
                  Nhưng anh chỉ là gió,
                  Và em chỉ là mây,
                  Mỗi người đi một ngả,
                  Xin anh đừng nắm tay. 
                                                Nếu lần sau gặp lại,
                                                Anh vẫn nắm tay em,
                                                 Vẫn là em ái ngại,
                                                 Không thể nào gần thêm
                                        Nguyễn thị Thanh Dương
                                           ( March-2007)       

 

No comments:

Post a Comment