Monday, September 5, 2011

NHỮNG BÀI THƠ.....

           BIỂN ĐÔNG NỔI GIẬN.
( Tin VN ngư dân Quảng Ngãi bị tàu Trung Quốc bắt giam ở đảo Hoàng Sa đòi tiền chuộc. Ngày 16 tháng 3 -2010, ở Quảng Bình 7 ngư dân chết vì tàu Trung Quốc va đụng mạnh và bỏ đi. Người dân Quảng Bình đã lập 1 bàn thờ ngay bờ biển, với mảnh khăn trắng buộc trên 1 cây sào để tang cho những vong hồn xấu số)
              ***************
Những con tàu của ngư dân Việt Nam,
Đã ra khơi giữa trời cao biển rộng,
Làng cá nghèo buồn lo mùa biển động,
Và vui khi biển lặng đón tàu về.
                     Cá đầy vơi khoang, bữa đói bữa no,
                     Những ngư dân vẫn bám tàu, bám biển,
                     Người vợ lam lũ, đàn con nhếch nhác,
                     Tóc mẹ gìa trắng như sóng bạc đầu.
Gom từng đồng mua lưới, mua xăng dầu,
Người ra khơi, người ở nhà mong đợi,
Gío Đông Bắc về tàu đừng lạc lối,
Tàu đừng  chìm vì sóng dữ biển xa.
                     Ngư dân Quảng Ngãi không trở về nhà,
                     Bị Trung Quốc bắt giam đòi tiền chuộc,
                     Tại đảo Hoàng Sa họ đang chiếm đóng,
                     Cấm ngư dân Việt đánh cá quanh đây.
Vùng biển Quảng Bình trời cũng nhiều mây,
Không mưa gío mà nghẹn ngào tiếng khóc,
Xã Đức Trạch, Hải Trạch, huyện Bố Trạch,
Bảy người ra khơi mãi mãi không về.
                          Tàu Trung Quốc đụng, ngang nhiên bỏ đi,
                           Tàu Việt Nam lao đao chìm theo sóng,
                           Chỉ kịp gọi về nhà dòng tin ngắn,
                           Biển nuôi người nhưng không cứu được người.
Hôm nay bàn thờ lập ở giữa trời,
Bên bờ biển cho những người xấu số,
Mảnh vải trắng buộc trên sào theo gío,
Thay mảnh khăn tang của những người thân.
                           Sóng biển đi xa sóng biển về gần,
                           Không mang con tàu trở về theo sóng,
                           Nhũng người thân đã đợi chờ tuyệt vọng,
                           Chồng ơi, con ơi !. Hồn ở phương nào?
   Không chỉ Quảng Bình, Quảng Ngãi biết đau,
   Không chỉ người mất chồng, mất con biết khóc,
   Những người Việt Nam khắp nơi thắc mắc,
   Hận kẻ bạo tàn với nỗi đau chung.
                             Thương những ngư dân vô tội chết oan,
                             Sóng gào thét biển Đông đang nổi giận,
                             Những con tàu lại ra khơi lo lắng,
                            Ai sẽ bình yên, ai chẳng trở về?
                  Nguyễn Thị Thanh Dương
                   *******************
      NGÃ BA QUÊ HƯƠNG.
Khi tôi về đến ngã ba đường,
Đường rẽ về quê tôi không xa lắm,
Ga Đồng Văn lần đầu tiên tôi gặp,
Phủ Lý, Hà Nam tôi chỉ nghe tên.
               Tôi về Kim Bảng xa lạ chưa quen,
                Phố huyện quê tôi một vùng phương Bắc,
                Huyện Kim Bảng tôi nghe tên và thuộc,
                Trong giấy khai sinh khi tôi mới lọt lòng.
Tôi đứng trên cầu, con sông đầu làng,
Chiếc cầu sắt, xưa cha tôi thường qua lại,
Cha đã quen suốt một thời niên thiếu,
Chiếc cầu cũ đi, nhưng vẫn như xưa.
               Có buổi chợ phiên họp ở bên kia,
               Bên này cầu, lòng sông đầy bèo, rác,
               Tôi như thấy những cảnh đời nhếch nhác,
               Rau muống ai trồng lan rộng một khúc sông?
Khi ánh chiều tà rơi giữa mênh mông,
Tôi lang thang đến một bờ sông vắng ,
Có bãi ngô xanh gío lùa xao xác,
Ai hát tặng tôi một khúc tình quê.
                   Tôi thương cánh đồng hai bên bờ đê,
                   Công sức nông dân làng tôi cầy cấy,
                   Ruộng chia đầu người quanh năm nghèo đói,
                   Có kẻ rời làng lên tỉnh làm thuê.
Làng quê tôi cách Hà Nội không xa,
Nhưng khỏang cách giàu nghèo xa nhau lắm,
Quê có trăng, phố phường đèn thắp sáng,
Người phố chợ vẫn khác kẻ nhà quê.                  
                    Tôi đã đứng ngẩn ngơ ở ngã ba,
                    Ngã ba quê hương trong ngày tạm biệt,
                    Con đường rời quê đang chờ phía trước,
                    Tôi tâm hồn xa xứ chợt rưng rưng.
Ngã ba cuộc đời, ngã ba quê hương,
Vẫn thường làm lòng người trăn trở,
Thương quê hương cảnh bất công, đói khổ,
Nên chia tay lưu luyến mãi không rời.
                    Phi trường Nội Bài chuyến bay chờ tôi,
                    Bỏ lại quê nghèo phía sau mờ mịt,
                    Kim Bảng, Hà Nam lại nằm trong ký ức,
                    Ở quê người tôi thương lắm quê xa.
                Nguyễn Thị Thanh Dương.
                            ( May- 2011)




         KONTUM KIÊU HÙNG.
Chẳng phải vì một dòng sông Dakbla,
Mà tôi yêu mến Kontum đến thế,
Yêu Kontum cả những ngày khói lửa,
Bom đạn rơi. Rừng núi đã chuyển mình.
            Chiến trận Tân Cảnh, Dakto, NgoK Linh,
            Và trận Charlie mùa hè năm ấy,
            Chỉ là một ngọn đồi không tên tuổi,
            Sau một ngày đêm vào quân sử kiêu hùng.
Nằm chận đường xâm nhập vào KonTum,
Qua ngõ Dakto trận Charlie khốc liệt,
Ở hướng Nam dòng sông Poko uốn khúc,
Ở hướng Tây trùng điệp những núi đồi.
              Căn cứ biên phòng Benhet xa xôi,
              Vẫn nghe đạn bom đồi Charlie vọng lại,
              Ôi những núi đồi, ôi dòng sông chảy,
              Đã để tang anh, người lính hi sinh.
Bốn vùng chiến thuật anh đã đi quen ,
Kontum phố núi, một trời mây gío,
Sư đoàn 23 Bộ Binh về đó,
Chiến đấu kiên trì giải tỏa Kontum.
              Những người dân đã sát cánh ngày đêm,
              Dân và lính vì Kontum yêu dấu,
              Dân và lính cùng hiểm nguy, đổ máu,
              “Kontum kiêu hùng” và đẹp như thơ.*
Cám ơn cả tiểu đoàn 11 nhảy dù,
Cám ơn binh sĩ sư đoàn 25 bộ binh bất tử,
Vì chiến thắng đã đi vào lịch sử,
Dù bể dâu có thay đổi không ngừng.
              Tôi yêu Kontum dù không ở Kontum,
              Nghe vọng lại một thời xưa oanh liệt,
              Sông Dakbla chảy về đâu? chảy ngược,
              Nhưng tâm tình này vẫn ở lại  Kontum.
                        Nguyễn Thị Thanh Dương
                           ( Tháng Tư- 2011)
* Tên “Kontum kiêu hùng” được gọi từ sau trận đánh này.

             
         
       


        THỰC PHẨM DÂN DÃ QUÊ TÔI.
( Cảm tác từ bài viết cùng tên của  Phan Kim Ngọc).

Miệt vườn quê tôi chợ ngồi chồm hổm,
Trên con đường làng lắm kẻ lại qua,
Hay họp trên bãi đất trống đơn sơ,
Cũng mua bán như chợ người thành phố.
             Cá tôm tươi sống còn nằm trong rổ,
             Ít trái cây vừa hái xuống chiều qua,
             Mớ rau xanh trên mẹt của vườn nhà,
             Bưng ra chợ kiếm vài đồng tiền lẻ.
Nhà ông nội làng quê thời tôi bé,
Mái ngói nung đỏ rực buổi trưa Hè,
Mái ngói sạch trơn trong suốt mùa mưa,
Nước mưa hứng đầy những lu mái vú.*
              Nước mưa để dành quanh năm uống đủ,
              Nước trong lành không vướng bụi trần ai,
              Cây gáo dừa múc nước uống một hơi,
              Thơm mát lòng tôi quê hương tình tự.
Những thực phẩm của miền quê dân dã,
Quanh quẩn vườn, hè, bờ ruộng, ao, mương…
Chập tối về nếu ai chịu làm siêng,
Giăng những mẻ câu mồi trùng, mồi nhái.
              Dưới rặng trâm bầu, sát bờ rạch chảy,
              Thế nào sáng ra cá cũng mắc câu ,
              Cá lóc, cá trê, ngon bữa cơm chiều,
              Hay món cháo với con lươn vàng nghính.
Còn rau cỏ thì nhiều không kể xiết,
Mát ẩm hè nhà càng cua, ngò gai,
Rau càng cua trộn vài lát hành tây,
Nêm dầu dấm cũng ngon lành lạ miệng.
               Nấm mối mùa mưa mọc thành từng cụm,
               Hái về xào ngon ngọt hoặc nấu canh,
               Giữa bụi tre gìa mọc những mụt măng,
               Sau vài cơn mưa măng tươi đến thế !
Măng nấu vịt, nấu gìo heo bất kể,
Món nào cũng ngon, ăn sẽ nhớ đời,
Măng muối chua xào ba rọi, tôm tươi,
Hay nấu canh chua cá vồ, cá đém.
              Mớ rau dệu, cải trời, rau sam, đọt mướp,
              Lá mồng tơi với một dúm tép rong,
              Tép vớt bờ ao giã dập nấu canh,
              Món Canh Tập Tàng miền Nam quen thuộc.
Những trưa hè vắng bỗng dưng thèm ngọt,
Bắc nồi chè với đường mía đường thùng,
Nấu từ mía nhà, deo dẻo, ngọt đầm,
Trong mùi đường còn thơm mùi mía mới.
                Bây giờ tôi lớn, quê xa vời vợi,
                Uống đủ mùi đời vẫn nhớ nước lu mưa,
                Ăn món cao sang vẫn nhớ món quê xưa,
                Món dân dã đã thấm vào ký ức.
                         Nguyễn Thị Thanh Dương
  • Lu mái vú: Tên một loại lu đựng nước ở miền quê.
                    ******************
         PLEIKU CỦA ANH.
( Cảm tác từ bài viết “Pleiku nắng bụi mưa bùn” của Nguyễn Dân và những hình ảnh về Pleiku của Hoa Pham)

Pleiku của anh những ngày nắng bụi,
Trên con đường dài vắng chuyến xe qua,
Đường đất hoang sơ không phố, không nhà,
Chỉ có trời mây, hàng cây rất thấp.
              Bụi Pleiku, bụi một màu đỏ gạch,
              Anh đi qua thị trấn buồn ngẩn ngơ,
              Chiều chơi vơi sương mù mịt biển hồ,
              Hồ không đáy? nước không bao giờ cạn.
Anh lính mới, vừa về vùng lửa đạn,
Đóng quân ở đây phố lạ, người dưng,
Thành Pleime heo hút gío xa xăm,
Phi trường Cù Hanh, ai đi ai đến?
             Những ngày Pleiku mưa dầm rả rích,
            Thị trấn buồn ảm đạm ngủ trong mưa,
            Mới hôm qua nắng gío cuốn bụi mờ,
            Hôm nay đường phố mưa bùn tội nghiệp.
Anh lính trẻ lang thang trong phố ướt,
Qua mái hiên che, qua vũng nước bùn,
Chiếc xe nhà binh đậu ở ven đường,
Người ta sống giữa chiến tranh và chết chóc.
               Pleiku phố nhỏ, những con đường ngắn,
               Đầu đường cuối đường không đủ mỏi chân,
               Đường Hoàng Diệu anh qua đã bao lần?
               Bụi đất đỏ theo anh về quen thuộc.
Bụi theo anh đường hành quân xuôi ngược,
Thôn xóm xác xơ hay những buôn làng,
Cô gái Ê Đê thấp thóang nhà sàn,
Anh mơ một đêm rượu cần chếnh chóang.
                Pleiku của anh một thời chinh chiến,
                Đi đâu về đâu vẫn nhớ nơi này,
                Ai trách Pleiku tẻ nhạt, lưu đầy?
                Ai lưu luyến khi chia tay phố núi?
Đầu sóng ngọn gío anh còn ở lại,
Trận địa Pleiku có lúc kinh hoàng,
Vẫn yếu lòng ngơ ngẩn một dáng em,
Sống và chết, tình yêu và nỗi nhớ.
              Bao nhiêu năm, bao mùa rừng thay lá,
              Bụi thời gian không che khuất bụi đường,
              Vẫn còn trong anh nắng bụi mưa bùn,
              Thành phố núi một góc đời trai trẻ.
                     Nguyễn Thị Thanh Dương
                             ( April, 2011)

.
                   

                 
                    
            
                   
                  
               
  
              
               

                GÍO THÁNG TƯ.
Có những cơn gío tôi từng đợi chờ,
Thổi vào đời tôi những ngày mới mẻ,
Gío đầu Đông hay gío đầu mùa Hạ,
Cám ơn đất trời cho gío gọi tên.
                 Nhưng đã có một tháng Tư đau thương,
                 Gío tháng Tư có linh hồn oan thác,
                 Gío tháng Tư có mùi người đã chết,
                 Xác nằm bên đường chưa được thắp khói hương.
Gío tháng Tư đi qua cánh đồng hoang,
Lúa khô héo vì không người cầy cấy,
Bến sông nhỏ ngả nghiêng bờ lau sậy,
Vắng con đò đưa đón khách sang sông.
                   Gío gõ cửa những căn nhà trống không,
                   Những căn nhà giờ đây không còn chủ,
                   Người ta ra khơi tìm vùng đất hứa,
                   Có xác người vùi dập giữa biển khơi.
  Gío đi qua những đường phố lạ người,
  Người quen cũ cũng ngỡ ngàng
KHÔNG CÓ GÌ DÀI LÂU.
Anh ơi ở đời không có gì dài lâu,
Nên anh đừng nói tình yêu bất tử,
Yêu em ngàn năm chỉ là sáo ngữ,
Vì lòng người vẫn có thể đổi thay.
                    Vì tai họa trong khoảnh khắc phút giây,
                     Có thể xảy ra như cơn động đất,
                     Phố đẹp, nhà cao ngả nghiêng đổ xập,
                     Chẳng còn gì như giấc mộng phù hoa.
Như cơn sóng thần tàn bạo đi qua,
Đã cuốn trôi những ngôi làng gần biển,
Gia tài đời người bỗng dưng tan biến,
Trong nỗi kinh hòang trời đất gây ra.
                        Người chết, bị thương vì thảm họa kia,
                        Trong đống gạch vụn, trong làn sóng dữ,
                         Bao gia đình đã chia ly đau khổ,
                         Mất vợ, mất chồng, mất những người thân.
Cuộc sống này không có lúc bình yên,
Khi chiến tranh vẫn xảy ra đâu đó,
Bao nhiêu người đang sống trong đạn lửa,
Hạnh phúc, tình yêu tìm ở nơi đâu?
                         Anh ơi, cuộc đời này là bể dâu,
                         Đừng hứa hẹn những điều xa xôi qúa,
                         Sao lấp lánh hay vầng trăng sáng tỏ,
                         Đẹp nhân gian, đừng hái xuống làm gì.
Khi những đau buồn có thể xảy ra,
Ngày mai, ngày mốt, không ai biết trước,
Điều mình có hôm nay là hạnh phúc,
Đơn giản, bình thường như em nhớ anh.
          Nguyễn Thị Thanh Dương
  
    CHỢ TÌNH KHÂU VAI.
( Mỗi năm chợ tình họp ở Khâu Vai ngày 27 tháng 3 âm lịch. Thị xã Khâu Vai, huyện Mèo Vạc tỉnh Hà Giang. )

Không mơ thị thành. Em là sơn nữ,
Xuống núi tìm anh, chợ tình Khâu Vai,
Nhà em xa, đi hết mấy dốc dài,
Mấy đường đèo, mấy đường rừng thăm thẳm.
                    Vách núi đá nếp nhà ai bên cạnh,
                    Theo chân em che gío lạnh, sương mù,
                     Sương ở đỉnh trời, sương dưới thung khe,
                     Sương là đà che hàng cây trước mặt.
Chiều đã buông ở Khâu Vai, Mèo Vạc,
Trời Hà Giang mây trắng khúc tình ca,
Vẫn đợi anh từ những bản làng xa,
Về chợ tình. Hỡi chàng trai rừng núi.
                    27 tháng 3 chợ tình mở hội,
                    Sáng mai có người ngơ ngác tìm nhau,
                    Những người đã yêu, những kẻ chưa yêu,
                    Tuổi còn trẻ hay tuổi đời đã lớn.
Rượu men lá hay rượu ngô anh uống,
Em mời anh gói mèn mén, gói xôi,
Ăn với nhau cũng đủ thấy vui rồi,
Và nói với nhau trăm lời thương nhớ.
                      Đây tấm vải em dệt bên khung cửa,
                      Bàn tay em vuốt từng sợi chỉ thô,
                      Trái tim em như thoi cửi đẩy đưa,
                      Tấm vải ân tình tặng anh may áo.
Khi mình chia tay đường xa khuất nẻo,
Áo mặc trên người anh sẽ nhớ em,
Nhớ hôm nay trong men rượu, tiếng khèn,
Anh và em đã một ngày gắn bó.
                      Chợ tàn rồi, anh nằm trên yên ngựa,
                       Say thì say, hãy rong ruỗi về nhà,
                       Rừng chiều mùa Xuân rực rỡ sắc hoa,
                       Và sắc áo của những người miền núi.
Người Tầy, Nùng, H’mong, người Dao, người Giấy,
Bản làng nào cũng gặp ở Khâu Vai,
Chợ tình hàng năm không của riêng ai,
Nhưng mình vẫn riêng góc đời hò hẹn.
             Nguyễn Thị Thanh Dương

             TÌM CHỒNG.
(Cảm tác theo bài “Mây xám trên cánh đồng tàn cuộc chiến” của  Phạm Thắng Vũ)
.
Trên cánh đồng vừa tàn cuộc chiến,
30 tháng Tư năm 1975
Có người đàn bà đang đi tìm chồng,
Tìm trên đống hoang tàn đổ nát.
                 Trên cánh đồng này ai vừa nằm xuống?
                 Quốc lộ 22 máu thịt nào rơi?
                 Cây Cầu Bông, mốc địa giới hai nơi:
                 Giữa Hốc Môn - Củ Chi. Vùng khói lửa.
Binh sĩ sư đoàn 25 bộ binh ở đó,
Bỏ lại sau khi cả nước tan hàng,
Xe tăng M113 nằm mé cánh đồng,
GMC, xe Jeep cùng chung số phận.
                      Mảng cỏ cháy đen như còn vương thuốc súng,
                      Bờ ruộng này che tầm đạn đối phương,
                      Rặng trâm bầu, lùm cây dại, bờ mương,
                      Đã chứng kiến phút đau lòng nghiệt ngã.        
Sư đoàn 25 bộ binh kiên cường chống cự,
Không đồng minh, đến giây phút cuối cùng,
Có thêm những người lính biệt động quân,
Tăng phái vùng Hốc Môn, Thành Ông Năm chiến đấu.
                     Người đàn bà lang thang trên ruộng khô. Tự hỏi,
                     Từ những áo nhà binh, mũ sắt, tấm thẻ bài,
                     Dây  thắt lưng, giầy trận quẳng ở đây,
                     Chồng tôi ở đâu những ngày thua trận?
 Chị nhặt tấm thẻ bài rưng rưng nước mắt,
 Tấm thẻ dính bùn xa lạ số quân,
 Tấm thẻ bài dấu mực đỏ nhòe lem,
 Của người lính nào một thời gần gũi.
                     Những giấy tờ nát nhàu nằm vương vãi,
                     Có giấy tờ nào tên tuổi của anh không?
                     Chị đi qua cánh đồng, lại cánh đồng,
                     Như bóng ma đi tìm hồn ma khác.
   Hỡi người lính biệt động quân bất khuất,
   Hay người lính sư đoàn 25 bộ binh,
   Anh không về nhà, tin tức bặt tăm,
   Có người vợ buồn đi tìm anh sau cuộc chiến. 
                  Nguyễn Thị Thanh Dương 
                        ( Tháng Tư, 2011)
(Kể từ tháng Tư-1975, cho đến nay, nếu người đàn bà đã có tin tức của chồng, tên là Nguyễn văn Tía được bình yên thì chúc mừng chị. Nếu anh đã chết, cầu mong anh đã có một nấm mồ)


                       


                
   NHỮNG CĂN NHÀ XÓM BIỂN.
    ( Cảm tác từ những căn nhà xóm biển ở Long Hải )

Những căn nhà của dân chài xóm biển,
Vách gỗ xiêu, khung cửa sổ khép hờ,
Nhà ở đây và biển ở ngoài kia,
Nghe biển thở ngày đêm trong tiếng sóng.
              Người đi vắng nên biển bờ cũng vắng,
              Thuyền ra khơi, thuyền còn lại nghỉ ngơi,
              Nằm trên bờ mặc sóng vỗ chơi vơi,
              Thuyền im lặng, hình như buồn nhớ biển?
Nhớ chuyến đi xa, nhớ ngày về bến,
Cá lên bờ người mua bán xôn xao,
Cân gỉo cá to chủ vựa mua vào,
Gỉo cá bé người ta đang trả gía.
               Vài người đàn bà, trẻ con cắp rổ,
                Mót cá rơi về nấu bữa cơm chiều,
                Nồi cá kho cũng được mấy ngày vui,
                Dân miền biển đã quen đời no đói.
Những căn nhà đã quen đời trống trải,
Gío thổi vào mùi biển mặn, cá tanh,
Mùi vị cuộc đời không thể nào quên,
Hình ảnh cuộc đời càng thêm tha thiết:
                 Là chiếc thuyền thúng chơ vơ trên cát,
                 Là dáng ai ngồi vá lưới buổi chiều rơi,
                 Cho kịp ngày theo ngư phủ ra khơi,
                 Cá vùng vẫy mẻ lưới đầy nặng chĩu.
Biển gần kề những căn nhà, có hiểu
Tâm tư dân chài bao nỗi buồn vui?
Mở cửa nhìn ra thấy biển, thấy trời,
Thấy cả tương lai mù khơi sóng vỗ.
          Nguyễn Thị Thanh Dương
                ( Feb.2011)
 ***********************************

   HẬU PHƯƠNG THỜI CHINH CHIẾN.
Tôi chưa bao giờ có người yêu là lính,
Một thời tuổi trẻ, một thời chiến tranh,
Nhưng tôi đã đi bên cạnh các anh,
Những ngày miền Nam Việt Nam khói lửa.
                  Nhà tôi ở một vùng ven thành phố,
                  Gần phi trường nghe cả tiếng máy bay,
                  Tuổi mộng mơ tôi không chỉ gío mây,
                  Đêm hỏa châu rơi vọng về tiếng súng.
Là những đêm tôi giật mình thao thức,
Có phải hỏa châu từ hướng Lái Thiêu?
Đơn vị nào đang trực chiến canh thâu?
Thôn xóm, vườn cây đêm về bí ẩn.
                     Hay từ vùng An Phú Đông hẻo lánh?
                     Tiếng súng trong đêm dọ dẫm, nghi ngờ,
                     Người lính nào đã bắn tiếng súng kia?
                     Cầu mong anh được bình yên, may mắn.
Tôi là hậu phương anh không quen biết,
Cũng như tôi chưa được gặp mặt anh,
Nhưng chúng ta cùng sống giữa chiến tranh,
Cùng khát vọng, buồn vui. Cùng tuổi trẻ.
                        Như bao người dân sống trong thành phố,
                        Tôi góp tấm lòng bé nhỏ hậu phương,
                        Cho những người đi vui với gío sương,
                        (Những người đi, có khi không trở lại.)
Tôi theo chân anh về miền gío núi,
Lạnh đêm về, ngày nắng cháy khô da,
Rừng hoang vu hay thôn xóm không nhà,
Vùng lửa đạn bao người dân di tản.
                         Tôi theo tàu anh biển khơi dậy sóng,
                          Nước biển mặn như nước mắt mẹ hiền,
                          Theo tàu anh  nghỉ phép ghé đất liền,
                          Phố phường đẹp đón anh về dạo phố.
Tôi theo anh bay giữa ngàn mây gío,
Là cánh chim anh gìn giữ bầu trời,
Hỗ trợ những vùng chiến tuyến xa xôi,
Tiếng máy bay thét gào trong khói lửa.
                         Bên các anh có người yêu, người vợ,
                         Có mẹ cha hay bè bạn, người thân,
                         Và có tôi người em gái không tên,
                         Chia sẻ với anh nụ cười và nước mắt.
Bao người bình yên, bao người nằm xuống,
Bao người trở về tàn phế, bị thương,
Và bao tâm tình thầm lặng ở hậu phương,
Đã đi cùng anh đến cuối mùa chinh chiến.
              Nguyễn Thị Thanh Dương.
             *********************
          ĐÔI BỜ SINH TỬ.
Có thể một ngày em đến với anh,
Không mang theo lời yên vui hò hẹn,
Là ngày ấy anh lìa đời nhắm mắt,
Chưa kịp gĩa từ cho chuyến đi xa.
                Góc vườn nhà anh vẫn nở bụi hoa,
                Chim vẫn hót líu lo chào buổi sáng,
                Họ vừa thức dậy, những người hàng xóm,
                Đâu biết anh đi không trở về nhà.
Cuộc sống này ngắn ngủi một giấc mơ,
Ta vẫn đứng giữa đôi bờ sinh tử,
Kiếp người buồn vui, điều lành điều dữ,
Khỏang cách vô hình vẫn ở quanh đây.
                 Có thể một ngày em sẽ buông tay,
                 Không viết nổi một câu thơ tình tự,
                 Em chập chờn giữa đôi bờ sinh tử,
                 Gọi tên anh trong lúc tỉnh lúc mê.
Anh đến thăm em với nắng ngoài kia,
Nắng vẫn thế sao bỗng thành xa lạ?
Bến bờ này giấc mộng đời tàn tạ,
Bến bờ kia đang chờ đợi em về.
                      Cửa sổ nhà em gío vẫn tràn trề,
                      Chắc không nhớ em từng ngồi ở đó?
                      Ngày em vui tâm hồn em rộng mở,
                      Ngày em buồn cửa khép lại âm u.
Con đường nhà em người vẫn đi qua,
Lá vẫn rụng như không hề hay biết,
Có một người sẽ ra đi biền biệt,
Con đường này sẽ thiếu bước chân em.
                         Một kiếp người như ngọn cỏ mong manh,
                         Mặt trời lặn khi chiều tà nghiêng bóng,
                         Ngày sắp hết. Một ngày ta đã sống,
                         Biết mai này còn gặp lại nhau không?
                   Nguyễn thị Thanh Dương
              *************************  
       TÌNH EM ĐÊM 30.
Tình của em là đêm ba mươi Tết,
Để mỗi năm em lại mới trong anh,
Như bếp lửa nấu nồi bánh chưng xanh,
Em cháy mãi ngọn lửa tình tha thiết.
               Em yêu anh từ mùa Xuân tiền kiếp,
               Bao tháng ngày? Không đếm được anh ơi,
               Tình em rộn ràng trong đêm ba mươi,
               Chờ năm mới, đêm cuối cùng kỳ diệu.
Em là bóng đêm muôn đời khó hiểu,
Tình nồng nàn em vẫn sợ nhạt phai,
Một năm mười hai tháng không đủ dài,
Khi tình em vẫn đi về phía trước.
                 Hẹn anh nhé, đêm nay cùng thao thức,
                 Trong bóng đêm hoa vẫn nở vì Xuân,
                 Em đa tình, em lãng mạn vì anh,
                 Gío đêm cuối năm ru hồn quấn quýt.
Mái tóc em thơm đêm ba mươi Tết,
Gội bỏ ưu phiền năm cũ đã qua,
Giữ lại trong em nỗi nhớ thật thà,
Em nhớ anh, tình không bao giờ cũ.
                  Đêm ba mươi không trăng sao tình tự,
                  Không mây mưa trời đất vẫn hẹn hò,
                  Tiễn năm cũ đi, đón năm mới về,
                  Nhân gian sẽ tràn đầy niềm mơ ước.
Cho anh tình em đêm ba mươi Tết,
Cành lộc non em nở lúc nửa đêm,
Giây phút giao thừa tình sẽ giao duyên,
Anh hái lộc em cầu xin may mắn.
                  Chén rượu đầu năm ta mời nhau uống,
                  Men tình yêu hay men rượu ngất ngây?
                  Rượu sẽ vơi nhưng tình vẫn đong đầy,
                  Đêm ba mươi sẽ dài như vô tận.
              Nguyễn Thị Thanh Dương.         
                  ( Jan. 24-2011)

     
      ANH ĐÃ VỀ NHÀ.
( Viết theo câu chuyện một người lính VNCH chết trong trại tù tại Sơn La năm 1977. Năm 2010 vợ con đã tìm ra mộ và cải táng hài cốt)

Anh đã chết giữa rừng núi Sơn La,
Trong một lán tù chiều Ba Mươi Tết,
Người tù ốm đau, người tù đói khát,
Ngày Tết về thèm miếng bánh chưng xanh.
                  Chiếc bánh chưng các bạn vẫn để dành,
                  Cúng cho anh trước khi về mộ huyệt,
                  Khẩu phần hiếm hoi trại vừa phân phát,
                  Hồn hãy ăn cho qua phút đói lòng.
Các bạn chôn anh rừng đang mùa Xuân,
Bên sườn núi đá tai mèo thoai thoải,
Một mai bạn ra tù, anh còn nằm lại,
Suối chảy ru anh, gío núi thở dài.
                    Bao năm qua, bao dâu bể đổi thay,
                    Một góc rừng xưa nay thành ruộng bắp,
                    Dòng suối nhỏ bên mộ anh đã cạn,
                    Người ta mở đường mất dấu quen xưa.
Ngôi mộ anh tàn lụn với nắng mưa,
Không hương khói giữa dòng đời xa lạ,
Gío bụi thời gian cuốn đi tất cả,
Nắm xương tàn anh thất lạc nơi đâu?
                      Hồn người chết đau, người sống cũng đau,
                      Vợ con anh đã tìm về nơi đó:
                      Rừng núi Sơn La, con đường Nghĩa Lộ,
                      Vách núi chôn anh như chuyện hoang đường.
Qúa khứ đã chìm trong cõi mù sương,
Hồn anh linh thiêng chỉ đường dẫn lối,
Nấm mộ năm xưa bạn anh chôn vội,
Vẫn còn đây với một chút xương tàn.
                        Hôm nay anh đã gặp lại vợ con,
                        Người tù chết từ bao nhiêu năm trước,
                        Với nấm mộ hoang không tên tội nghiệp,
                        Thanh thản đi anh. Anh đã về nhà.
                Nguyễn thị Thanh Dương      
         
              PHỐ NÚI.
Salt Lake City phố chiều lãng đãng,
Mây trên cao và núi ở trên cao,
Người đông vui xuôi ngược sẽ về đâu?
Em lạc mất giữa giòng người xa lạ.
                Đỉnh núi cao tuyết chưa tan trắng xóa,
                Vách núi nghiêng bóng nắng chẳng soi vào,
                Em lao đao một thuở mãi tìm nhau,
                Phố núi có anh bao giờ cũng đẹp.
Em đến đây dù anh không hò hẹn,
Phố núi đa tình, anh có biết không?
Núi trải lòng ra nối tiếp mênh mông,
Vô tình lắm riêng lòng anh khép lại.
                 Đi khắp phố dù anh không chờ đợi,
                 Núi theo em xa tít tắp bốn bề,
                 Sao anh không là núi rộng chở che?
                 Cũng có lúc tâm hồn em mỏi mệt.
Salt Lake City buổi chiều sắp hết,
Lạnh vai em khi phố đã lên đèn,
Những ánh đèn vàng kia lạ hay quen?
Đừng hiu hắt khi em về cuối phố.
                 Phố núi anh ơi, chiều nay trăn trở,
                 Gío cuối Đông làm ướt mái tóc mềm,
                 Núi quanh em còn anh ở xa em,
                 Tìm đâu thấy một người yêu phố núi??
            Nguyễn Thị Thanh Dương
          ( Salt Lake City March, 2005)

           DIỄM ƠI, VĨNH BIỆT.
Phi trường O’Hare bỗng dưng buồn tênh,
Đón tôi phi trường đã không có Diễm,
Chicago cuối tháng Mười tôi đến,
Gío có về “Thành phố gío” chiều nay?*
                Tôi đi trên đường hàng cây lá bay,
                ( Con đường Diễm đã từng đi qua đó),
                Lá rơi rụng, những lá vàng, lá đỏ,
                Hồn lìa cành như hồn Diễm về đâu?
Ngôi nhà Diễm ở tường gạch đỏ nâu,
Đường
Wareham Lane
thiếu người quen thuộc,
Qua đường Schaumburg tôi buồn ngơ ngác,
Gío mùa Thu hiu hắt lạnh không ngờ.
               Ngôi nhà Diễm ở cửa đóng bơ vơ,
               Sân trước vườn hoa nhớ ai tàn héo?
               Không có Diễm nên vườn sau lạnh lẽo,
               Chỉ có cây thông đứng khóc giữa trời.
Diễm ở nhà quàn. Khi tôi đến nơi,
Vòng hoa tang trắng lung linh ánh nến,
Lần cuối cùng tôi được nhìn thấy Diễm,
Khóc thầm trong tôi những nỗi tiếc thương.
                 Diễm nằm đó, cuộc đời là vô thường,
                 Tuổi trẻ, nhan sắc cũng là ảo ảnh,
                 Diễm đã có những xa hoa vật chất,
                 Cơn gío hờ nào đã cuốn trôi đi?
Tiếng kinh cầu hồn Diễm về bên kia,
Hãy thanh thản quên cuộc đời khổ lụy,
Đôi mắt khép Diễm hãy nằm yên nghỉ,
Cuộc đời này chỉ là một giấc mơ                 
                Ngày mai tôi sẽ rời Chicago,
                Phi trường O’Hare buồn như tôi đến,
                Chào Chicago và chào cả Diễm,
                Có lẽ không bao giờ tôi trở lại đây.
        Nguyễn thị Thanh Dương .
( Viết cho hương hồn Diễm Trần tại nhà quàn ở Chicago, Oct. 30- 2010)
* Chicago được gọi là “Windy City
               
       SỐNG SÓT TRỞ VỀ.
 ( 9 ngư dân đảo Lý Sơn, Quảng Ngãi đánh bắt hải sản vùng biển Hoàng Sa bị Trung Quốc bắt giữ ngày 10-9-2010. Sau khi được Trung Quốc tha ngày 11-10-2010 , tàu hết nhiên liệu và mất liên lạc với đất liền. Đến ngày 16-10-2010 mới có tin vui, tàu đang trú tại đảo Trụ Cầu )

Hôm nay đảo Lý Sơn vui mừng lắm,
Chín ngư dân xã An Hải gọi về,
Con tàu rời khỏi vùng đảo Hoàng Sa,
Đang trú tại Trụ Cầu vì giông tố.
               Họ đã bị quân Trung Quốc bắt giữ,
               Những kẻ lộng hành một góc biển Đông,
               Đòi nộp tiền phạt, hà hiếp ngư dân,
               Những ngư dân Việt Nam tìm sự sống.
Họ chăm chỉ miệt mài như con sóng,
Nước biển chưa mặn bằng nước mắt đâu,
Những ngày ra khơi mưa nắng dãi dầu,
Đời no đói theo từng mùa, con nước.
               Họ bị bắt, giữa hai bờ sống chết,
               Mong được tha về sống sót bình an,
               Mái nhà tranh làng biển có vợ con,
              Có sóng gọi tàu ra khơi đánh cá.
Trung Quốc đã thả những ngư dân đó,
Chín người mừng vui rẽ sóng quay về,
Biển mùa này gío giật mạnh, sóng to,
Họ kiệt quệ, tàu không còn nhiên liệu.
                 Những ngày lo âu người thân chờ đợi,
                 Khi bặt tin, không liên lạc con tàu,
                 Người Lý Sơn Quảng Ngãi cũng niềm đau,
                 Trông ra biển từng phút giây hi vọng.
Hôm nay Lý Sơn  qua cơn ác mộng,
Chín ngư dân sống sót sẽ trở về,
Biển mừng vui reo sóng vỗ vào bờ,
Những đứa con yêu vẫn còn với biển.
           Nguyễn Thị Thanh Dương                 
             
*********************************************
                          CHANH CHUA.

Em muốn mình là những qủa chanh chua,
Để cho anh bốn mùa đều khát nước,
Em trên cành, xin anh đừng hái xuống,
Đong đưa tình em chín giữa vườn thơm.
                  Em chua rồi, không thể nào chua hơn,
                  Cho cuộc sống sẽ thêm nhiều gia vị,
                  Trong tình yêu, anh có điều nghịch lý,
                  Thèm ngọt ngào và thèm cả chanh chua.
Có khi em là qủa non đầu mùa,
Tình vụng dại nhưng là tình tha thiết,
Chua một chút đủ cho anh ao ước,
Hái làm chi? Tình sẽ rụng xuống đời.
                   Có khi em là nỗi nhớ đầy vơi,
                   Anh và em lạc nhau từ kiếp trước,
                   Nên kiếp này gặp nhau không đúng lúc,
                   Anh khát khao em vào lúc cuối mùa.
Đầu mùa, cuối mùa em vẫn chanh chua,
Anh chẳng bao giờ đến gần em được,
Cứ khao khát nhưng anh đừng thử nếm,
Cứ cháy lòng anh muôn vạn nhớ thương.
                     Thà mai sau chín rụng giữa đời thường,
                     Một mình em lìa đời, anh không biết,
                     Như lá cây rời cành khi hết kiếp,
                     Em chanh chua vẫn lặng lẽ kiêu thầm.
Thà mai sau em mãi mãi xa anh,
Vẫn để lại một mối tình trong sáng,
Bao mùi vị cuộc đời anh đã nếm,
Nhưng suốt đời khao khát một mình em.
                Nguyễn Thị Thanh Dương
                      

                   .

               

  DÒNG SÔNG  CHẢY NGƯỢC.
Sông Dakbla ở Kontum chảy ngược,
Sông bắt nguồn từ dãy núi Kon Plong,
Em đã từng mơ đi với dòng sông,
Chảy về hướng Tây núi rừng biền biệt.
         Điều nghịch lý từ lâu em đã biết,
         Nhưng có điều em chưa biết về anh,
         Đã có thời mình cùng ở Kontum,
         Mà sao không một lần gặp gỡ?
Kontum có núi Ngọc Linh hùng vĩ,
Bóng dừa xanh nhà thờ Gỗ em qua,
Tiếng cồng chiêng  mời gọi núi rừng xa,
Rượu cần uống, lửa bập bùng đêm tối.
          Thành phố nhỏ em và anh ngược lối,
          Con đường nào anh cũng chẳng gặp em,
          Hai người cùng yêu cuộc sống Tây Nguyên,
          Hai kẻ lạ vẫn hai đầu xa cách.
Dòng sông Dakbla mấy mùa Phượng thắm,
Mấy mùa sông cạn nước chậm chậm trôi,
Mấy mùa sông mưa rẽ nhánh cuộc đời,
Bên lở bên bồi ôm quanh thành phố..
        Ôi,  phố núi Kontum nhỏ bé,
        Chắc không duyên nên mình chẳng gặp nhau?
        Hôm nay quê người rộng lớn biết bao,
        Bỗng gần lại hai tâm hồn xa xứ.
Anh ở Kontum, em cũng Kontum đó,
Trái tim anh còn nhớ núi rừng xưa,
 Hoa Dã Qùy vàng vẫn nở trong mơ,
 Hoa phố núi như người tình muôn thuở.
          Em chưa quên những con đường thành phố,
          Những chiều trên cầu nhìn sông Dakbla,
          Sông đi đâu sông cũng trở về nhà,
          Vì sông nào chẳng chảy ra biển lớn.
Chắc chỉ có sông Dakbla chảy ngược,
Và có chúng mình đi ngược đời nhau,
Mai về Kontum em biết tìm đâu,
Bước chân một người không quen thuở ấy?
          Nguyễn Thị Thanh Dương





             
        GIÂY PHÚT GIAO MÙA.
Thế nghĩa là đã hết một mùa Hè !
Nắng gay gắt không về qua thành phố,
Một chút lạnh buổi chiều trong cơn gío,
Gío mùa Thu hiu hắt phút giao mùa.
                Mùa Thu đã bắt đầu từ hôm qua?
                Hay thầm lặng đến từ ngày hôm trước?
                Mong manh qúa làm sao tôi biết được,
                Giữa hai mùa là nắng gío mà thôi.
Dường như đám mây ở cuối chân trời,
Mây mùa Hè rủ nhau vào qúa khứ,
Hàng cây bên đường vẫn xanh màu lá,
Lác đác vàng, màu lá của thời gian.
                   Giây phút giao mùa trời đất truy hoan,
                   Mùa Thu e ấp như cô dâu mới,
                   Hãy yêu đi cuộc tình duyên ngắn ngủi,
                   Thu sẽ tàn, mùa lá rụng đâu đây.
Thế là mùa Hè ngậm ngùi chia tay,
Vạt nắng rớt buổi chiều sao buồn thế?
Cơn mưa từ đâu về đây rất nhẹ,
Những giọt mưa Thu giây phút giao mùa.
                     Mưa làm bàng hoàng những ngọn cỏ khô,
                     Làm tôi ngại ngùng khóac thêm chiếc áo,
                     Có phải mưa từ xa xôi vạn nẻo?
                     Gieo rắc vào Thu ướt át đa tình.
Thời tiết đong đưa tôi nhìn lại mình,
Bao lần trăng lên? Bao lần mưa xuống?
Tôi vẫn chờ từng mùa đi, mùa đến,
Sao lòng lại đau giây phút giao mùa?
            Nguyễn Thị Thanh Dương

      TUỔI CỦA EM.
Anh không thể nào biết tuổi của em,
Một người làm thơ với nhiều cảm xúc,
Như cô bé mười lăm em dễ khóc
Và dỗi hờn vì những chuyện không đâu.
                 Cuộc sống quanh em có đủ sắc màu,
                 Để cho em đong đưa tình làm dáng,
                 Em bất chợt thấy mình vừa mười tám,
                 Buồn vu vơ theo vạt nắng cuối ngày.
Có những buổi chiều hiu hắt mưa bay,
Đi dưới phố em vẫn chờ vẫn đợi,
Em không nhớ em đã bao nhiêu tuổi,
Và như anh chưa xa cách bao giờ.
                    Nhưng khi em bước ra khỏi mộng mơ,
                    Ánh trăng đêm rằm không còn huyền ảo,
                    Em bận rộn giữa cảnh đời huyên náo,
                    Bụi thời gian mờ nếp áo thanh xuân.
Anh không thể nào biết tuổi của em,
Đã có lúc em héo gìa trước tuổi,
Bao nhiêu khổ đau nhân gian từng trải,
Làm thơ em buồn trăn trở thiết tha.
                     Tuổi của em đã theo gío bay xa,
                      Đã theo sóng trôi ra ngoài biển lớn,
                      Chìm vào không gian mỗi khi đêm xuống,
                      Giữa mênh mông ai đếm được bao giờ?
            Nguyễn Thị Thanh Dương.
                ********************
               LY CUỐI CÙNG
Hôm nay là một bữa tiệc cuối cùng,
Có người thân có bạn bè quen thuộc,
Đến với tôi dù chỉ trong phút chốc,
Vui lên đi, như người đã từng vui.
            Bữa tiệc sẽ không có lần thứ hai,
            Hãy cầm tay tôi, nhìn tôi lâu nhé,
            Đừng nghĩ ngày mai tôi không còn nữa,
            Đừng phí đi giây phút hiện tại này.
Tôi biết cuộc vui nào cũng tàn phai,
Chiều sẽ hết và ngày mai sẽ đến,
Căn bệnh hiểm nghèo đã được biết trước,
Một ngày gần đây tôi sẽ qua đời.
             Nhưng ngày thật buồn, nhưng tuyệt vọng ơi !
             Tôi chấp nhận nên thấy lòng thanh thản,
             Khi ta không thể vượt qua số phận,
             Thì hãy vui dù ngắn ngủi, mong manh.
Cám ơn một ngày vẫn thấy trời xanh,
Phố đông người và quanh tôi nắng gío,
Những ngày còn lại của tôi rất qúy,
Trái tim tôi còn thở  vẫn yêu người.
                 Rót nữa đi những ly đầy lại vơi,
                 Ly rượu cay hay là ly nước ngọt,
                 Có thể bạn dấu đi giòng nước mắt,
                 Như tôi cười chôn dấu nỗi niềm đau.
Bũa tiệc cuối cùng chúng ta gặp nhau,
Ly cuối cùng xin mọi người hãy uống,
Ngày mai tôi chết sẽ không qúa muộn,
Coi như phút này mình đã chia tay.
              Nguyễn Thị Thanh Dương
                     *******************          
                    NGÀY HÔM NAY.
Tôi yêu qúy hiện tại, ngày hôm nay,
Vì ngày mai không thể nào biết được,
Chỉ có hai mươi bốn giờ để hưởng,
Đừng bỏ phí đi giây phút cuộc đời.
             Dù ngày hôm nay bắt đầu thứ Hai,
             Tôi phải dậy sớm đi làm vội vã,
             Nhưng khi bước chân ra ngoài khung cửa,
             Thấy mây trời lòng tôi nhẹ thênh thang.
Dù hôm nay là một ngày mùa Đông,
Trời u ám như trời chưa thức giấc,
Có những loài cây mùa Đông chờ chết,
Tôi cám ơn đời chưa héo như cây.
               Nhưng tôi biết sẽ có một ngày mai,
                Tôi ốm đau, bàn tay tôi yếu đuối,
                Bàn tay có lần anh mơ cầm lấy,
                Cũng rã rời suốt kiếp nợ nần nhau.
Có một ngày mai, không tránh được đâu !
Tôi sẽ chết, chuyện nhân gian ở lại,
Không ai biết một người về cát bụi,
Gió về trời ai giữ gío được không?
                  Nên ngày hôm nay tôi được bình yên,
                  Thật hạnh phúc những gì mình đang có,
                  Điều bình thường cũng là điều vô gía,
                  Người tật nguyền bất hạnh vẫn ước ao.
Tôi yêu qúy ngày hôm nay làm sao!
Trong giấc ngủ tôi cũng mong tốt đẹp,
Tôi sẽ mơ thấy có anh hò hẹn,
Dù ngày mai có thể chẳng gặp nhau.
               Nguyễn Thị Thanh Dương                

                     


            
    
               MÙA ĐÔNG ĐẦU TIÊN.
Ngày đầu tiên tôi đến Ottawa,
Thủ đô Canada hoàn toàn xa lạ,
Một căn chung cư, một hồn bé nhỏ,
Ở ngoài kia mùa Đông mới bắt đầu.
              Tôi đã chờ mong điều này từ lâu,
              Rời trại tị nạn đến miền đất lạ,
              Những người vượt biên cuối mùa nghiệt ngã,
              Khắc khoải chờ đậu thanh lọc, định cư.
Vừa đặt chân lên đất nước tự do,
Tôi đã khóc mừng vui như đứa trẻ,
Nhưng bất chợt lạnh vì một cơn gío,
Lòng tôi đau se sắt nỗi nhớ nhà..
              Những cơn gío mang hơi lạnh đầu mùa,
               Làm cho những người đang yêu xao xuyến,
               Khung cửa sổ còn đợi nhau, chưa khép,
               Ai sẽ qua làm ấm một buổi chiều?
Tôi đến đây không có một tình yêu,
Không người thân, không bạn bè. Bỡ ngỡ…
Mùa Đông theo tôi vào nơi phòng trọ,
Lại nhớ nhà thao thức lạnh suốt đêm.
                 Tôi làm quen với mùa Đông đầu tiên,
                 Áo khóac trên vai, ngại ngùng ra phố,
                 Thành phố lạ, những tên đường không nhớ,
                 Và mùa Đông thì dài đến vô cùng.
 Tuyết trắng xóa cả trời đất mênh mông,
 Món qùa tặng dành cho người mới đến,
 Suốt mùa Đông tôi như con mèo ốm,
 Nằm co mình chờ nắng ấm mùa Xuân.
                    Thời gian trôi, mùa Đông qua bao lần,
                    Thành phố thân thương quen tên quen lối,
                    Nhưng căn chung cư Ottawa ngày ấy,
                    Mùa Đông đầu tiên như vẫn còn đây
                           Nguyễn thị Kim Loan  
      


               
                                                                                
           
                          

CHIỀU MƯA TRÊN DÒNG SÔNG DAKBLA
Có một chiều mưa trên sông Dakbla,
Dòng sông em qua một thời con gái,
Mười bẩy tuổi hồn em xanh phố núi,
Mưa mịt mùng làm lạnh cả núi non.
              Không mưa nào buồn bằng mưa KonTum,
              Dòng sông Dakbla chảy quanh  thành phố,
              Em đứng trên cầu chiều mưa bỡ ngỡ,
              Sông về đâu ? mang mưa gío về đâu?
Mưa có về trên nương rẫy núi cao?
Trời mưa này chắc không ai lên núi,
Cô sơn nữ không ra rừng ra suối,
Hái rau về khói bếp buổi chiều lên.
               Buôn làng Bhana, Jarai, Striêng…..
               Chìm trong mưa tiếng cồng chiêng, tiếng trống,
               Hoa Dã Qùy vàng bên đường im vắng,
               Mưa thấm giọt sầu vào cõi hoang sơ.
Chiều ấy lòng em cũng chợt bơ vơ,
Như cánh chim bay lạc qua thành phố,
Mưa trên dòng sông Dakbla nức nở,
Em bước xuống cầu mưa vẫn đi theo.
                Ôi những phố quận đâu đây đìu hiu,
                Dak Tô, Tân Cảnh, Kon Plông, Kon Rẫy…
                Chẳng biết cơn mưa có về nơi ấy?
                Có dòng sông nào buồn hơn Dakbla?
Bây giờ KonTum là kỷ niệm xa,
KonTum chỉ còn lại trong ký ức,
Dòng sông Dakbla một thời thơ mộng,
Có hàng cây Phượng Vỹ đứng ven bờ.
                    Nhưng trong em vẫn có một chiều mưa,
                    Trên sông Dakbla, dòng sông chảy ngược,
                    Làm thổn thức tâm hồn em mới lớn,
                    Mưa Kontum kỷ niệm đẹp trong đời.

                           Nguyễn Thị Thanh Dương                
                    *****************************              
            
                TRẦM CẢM.
Nắng trưa hắt bên hiên,
Một màu vàng tuyệt vọng,
Những bước chân muộn phiền,
Đi hoài theo bóng nắng.
           Tôi yêu anh hoang tưởng,
           Con đường tình lẻ loi,
           Tìm anh từ trăm hướng,
           Hướng nào cũng xa xôi.
  Gío chiều tiếng thở dài,
  Vào hồn tôi trăn trở,
  Gío đang ở đâu đây?
  Hay đến từ huyệt mộ?
           Có ai vừa qua đời?
           Gốc cây này đứng khóc,
           Từng chiếc lá đang rơi,
           Từng giọt sầu nước mắt.
  Đã qua rồi đêm rằm,
  Vầng trăng từ đâu đến?
  Màu vàng nhạt xa xăm,
  Vầng trăng đang đau ốm.
           Như kiếp người lận đận,
           Trăng lúc khuyết lúc tròn,
           Khi đêm tàn nguyệt tận,
           Trăng cũng chết trong hồn..
   Thành phố này bệnh hoạn,
   Nỗi buồn cứ quẩn quanh,
   Một ngày tôi trầm cảm,
   Một ngày không có anh.
          Nguyễn Thị Thanh Dương        
                
                
                   
                NHỮNG NGÀY HÈ NẮNG LỬA.
( Viết trong những ngày Hè Texas nóng hơn 100 độ F.)
Mùa Hạ đang cao điểm,
Trời nóng hàng trăm độ,
Thành phố này, tội nghiệp !
Phơi mình trong nắng lửa.
                 Tôi héo như cỏ khô,
                  Những ngày không tưới nước,
                  Anh ơi, tình bơ vơ,
                  Những ngày không gặp mặt.
Tôi như dòng sông cạn,
Không thể chảy về xuôi,
Tình anh là biển mặn,
Chỉ là tình xa xôi.
                  Những con đường cũng đau,
                  Theo dòng xe cộ chạy,
                  Bánh xe chậm hay mau,
                  Lăn qua hồn tôi đấy.
   Nỗi đau theo từng mùa,
   Từng tuổi đời tôi đếm,
   Cuộc đời như chuyến xe,
   Ngược xuôi và mỏi mệt.
                   Sao gío mùa Hè vắng?,
                   Sao không về gío ơi?
                   Trời xanh và mây trắng,
                   Không làm mưa xuống đời.
     Đường tôi về chiều nắng,
     Chiều nắng đến bao lâu?
     Mùa Hạ ngày dài lắm,
     Đêm không là đêm thâu.
                        Anh có là mùa Hạ?
                         Tôi cơn sốt ngất ngây,
                         Anh có là nắng lửa?
                         Thiêu đốt trái tim này.                                
                      Nguyễn Thị Thanh Dương   
                       **************
                         
                     
              

                  TRÁI TIM NÀY
Rồi một ngày nào tôi sẽ chết đi,
Trái tim tôi đem hiến cho người khác,
Một người không quen, không hề biết trước,
Nhận tim tôi như nhận một ân tình.
              Với trái tim này người sẽ hồi sinh,
              Trong lồng ngực người trái tim tôi thở,
              Cám ơn cuộc đời bỗng dưng hạnh ngộ,
              Những tế bào xa lạ sẽ thành quen.
Trái tim này với một thuở  thanh xuân,
Những nhịp đập đã bao lần rộn rã,
Một nụ cười quen, một đôi mắt lạ,
Qua đời tôi thân mến hoặc hững hờ.
              Trái tim này có nhiều lúc bơ vơ,
              Nhớ mong ai mơ hồ xa xôi lắm,
              Chưa một lần anh để tay lên ngực,
              Đâu hiểu tim tôi nhịp đập bâng khuâng?             
Trái tim này biết khóc như giòng sông
Những ngày mưa làm đôi bờ đẫm lệ,
Đã héo hon như mùa Thu trút lá,
Chiếc lá khô tan tác ở ven đường
                Nhưng trái tim này cũng rất đời thường,   
                Đã ganh ghét, dỗi hờn và ích kỷ,
                Những đám mây mù, những dòng suy nghĩ,
                Làm ngày buồn che khuất khỏang trời xanh.
Nhưng trong tình yêu vẫn chỉ có anh,
Trái tim này chưa bao giờ lỗi nhịp,
Dù mai sau sẽ thuộc về người khác,
Trong ngực người lại đập nhịp yêu thương.
                  Nguyễn Thị Thanh Dương    
               
               


                        
                     



 


  
                     ****************           
   DÒNG SÔNG 5 MÀU.
( Sông Cano Kristales ở Colombia, có 5 màu: đỏ, vàng, đen, xanh đậm và xanh dương bởi lớp rong tảo lâu năm dưới lòng sông)
                    
Tình yêu của em có nhiều màu sắc,
Lạ lùng như dòng sông có năm màu,
Hãy soi tình em giòng nước nông sâu,
Nước trong vắt dù mưa nguồn chớp bể.
                Anh ở đâu em sẽ về mơi đó,
                Chảy vào đời anh màu sắc yên vui,
                Như dòng sông qua những núi những đồi,
                Em vì anh, em miệt mài sông chảy.
Sông bắt nguồn từ miền Nam dãy núi
Macarena về tận hướng Đông,
Màu đen, đỏ, vàng, xanh đậm, xanh dương,
Màu sắc lung linh, góc đời huyền ảo.
                      Sông hò hẹn với trăm năm rong tảo
                      Dưới lòng sông nghe nhịp thở của nhau,
                      Thời tiết nắng mưa sông sẽ đổi màu,
                      Em cũng thế cho lòng anh tình tự.
Hôm nào em vui tình em sắc đỏ,
Ly rượu tràn anh hãy uống cho say,
Em nồng nàn như hoa nở chiều nay,
Anh chếnh choáng tìm môi em như mộng.
                    Hôm nào em buồn lòng em tuyệt vọng,
                    Là màu vàng, màu đen tối u mê,
                    Nũng nịu cho anh tìm đến vỗ về,
                    Em lại là những màu xanh tuyệt diệu.
Dòng sông năm màu anh không thể hiểu,
Nhưng tình em đơn giản dễ hiểu thôi,
Vì sông ở Colombia xa xôi,
Còn em ở gần bên anh mãi mãi.
                     Nguyễn Thị Thanh Dương
              **************************                  

              THƠ EM.
Em không sinh ra ở Nha Trang,
Không lớn lên từ Phan Thiết,
Em không phải là dân miền biển,
Nhưng khi em nghĩ về anh,
Thơ em có sóng,
Có bão giông,
Và có cả vị mặn mà.
Thơ em dịu dàng cát trắng quanh co,
Chạy dọc theo bờ biển,
Như suốt đời chạy kiếm chút tình anh.
Anh có thấy những buổi hoàng hôn?
Mặt trời lặn bên kia biển,
Thơ em chưa khép,
Thơ em vẫn là ánh hoàng hôn thoi thóp,
Lãng mạn giữa biển khơi.
Lãng mạn giữa biển đời.
                Em không phải là dân miền biển,
                Nhưng khi em yêu anh,
                Thơ em miệt mài,
                Như ngư dân giăng lưới,
                Không đúng mùa nước,
                Thơ em lênh đênh,
                Lưới tình trống không,.
                Lưới tình vẫn thiếu một bóng anh.
Dù thế nào,
Thơ em vẫn ngàn đời biển xanh,
Vẫn chan chứa theo từng con sóng,
Có khi nghẹn ngào tiếng khóc,
Là lúc em tuyệt vọng,
Có khi rạt rào vui,
Là lúc em đợi chờ.
Những bài thơ em có thể là dã tràng se cát bơ vơ,
Là những lâu đài mong manh trên cát,
Là vách đá mỏi mòn vì sóng…
Nhưng anh ơi,
Thơ em vẫn là biển rộng,
Chỉ vì một mình anh.
                   Nguyễn Thị Thanh Dương

                
NGÀY VUI KHÔNG CÒN.
Những ngày vui đã tàn,
Thế giới tạm biệt Nam Phi,
Ngày hội bóng đá không còn nữa,
Những sân cỏ,
Không còn lăn qủa bóng mùa World Cup.
Trên khán đài,
Không còn đầy ắp khách phương xa.
Về đâu những tiếng reo hò?
Về đâu những nụ cười và nước mắt?
Anh cầu thủ và qủa bóng,
Những bước chân anh điệu khiêu vũ lạ lùng,
Lả lướt và huy hoàng,
Giông tố và hoan ca…
Bây giờ,
Sân cỏ ở Johannesburg trống vắng,
Cape Town cũng lặng thinh,
Những sân cỏ nhớ cuộc vui như ai nhớ người tình.
Một chuyện tình ngắn ngủi.
Nam Phi với những ngày mùa Đông còn lại ,
Chắc lạnh hơn mùa Đông năm ngoái?
Và sẽ buồn hơn vào mùa Đông năm tới?
Khi cuộc vui không đến hai lần.
               Những anh chàng cầu thủ mùa World Cup tài danh,
               Đã rời khỏi Nam Phi,
               Anh trở lại đội bóng nhà nghề,
               Anh sẽ đá trên sân cỏ nào đó,
               Đôi khi anh có nhớ?
               Những ngày vui đã qua,
               Tại Nam Phi,
               Anh cầu thủ ơi,
              Có những sân cỏ đã vắng bóng người….
Nguyễn Thị Thanh Dương
              




 
 ĐỘI BÓNG MÙA WORLD CUP.
Tôi yêu những đội bóng mùa World Cup,
Đội tuyển quốc gia dưới một màu cờ,
Cùng với tôi như một cuộc hẹn hò,
Ngày hội thể thao tưng bừng thế giới.
               Hôm nay họ là những người đồng đội,
               Dù hôm qua ở đội bóng khác nhau,
               Đã có nhiều phen căng thẳng đối đầu,
               Tìm bàn thắng cho bạc tiền danh vọng.
Cùng bên nhau bài quốc ca cảm động,
Tinh thần thể thao bè bạn  năm châu,
Khi qủa bóng lăn, trận đấu bắt đầu,
Những vũ điệu huy hoàng trên sân cỏ.
                   Tôi yêu tất cả những chàng cầu thủ,
                   Anh chạy thật xa, anh chạy rất gần,
                   Như con mèo vờn qủa bóng dưới chân,
                   Anh bất ngờ chuyền đi trong chớp mắt.
Những cú đá tưởng như tung lưới bạn,
Khi anh đội đầu tôi cũng bay cao,
Chia sẻ cùng anh những lúc ngã đau,
Đuổi theo qủa bóng vô cùng quyết liệt.
                      Anh thủ môn canh lưới nhà tất bật,
                      Thấp thỏm khi qủa bóng tiến lại gần,
                      Anh lao ra như tìm gặp cố nhân,
                      Giữ chặt trong tay người tình đỏng đảnh.
Có thể người tình dỗi hờn quay mặt,
Chốc nữa lăn vào làm thủng lưới anh,
Và trái tim anh chắc cũng đau thầm?
Những đôi mắt buồn làm tôi thương lắm.
                    Tôi sẽ vui khi anh làm bàn thắng,
                    Tỉ số hân hoan mở cả tấm lòng,
                    Đồng đội ôm anh, khán gỉa reo mừng,
                    Qủa bóng lại tuyệt vời trên sân cỏ.
Ước gì thời gian ngừng trôi đi nhé,
Để những giấc mơ mãi chỉ là mơ,
Qủa bóng cứ lăn, tôi cứ đợi chờ,
Những trận đấu không bao giờ kết thúc.
              Nguyễn Thị Thanh Dương

                   
                    

 

          MÁI TÓC ANH.
( Cảm tác từ đề tài “Tóc Bạc” của Linda và Luân Huỳnh)
Đã lâu rồi, anh chợt đến thăm tôi,
Bất ngờ như gío trong ngày nắng hạ,
Bàng hoàng mới biết qua thời tuổi trẻ,
Anh và tôi là bạn học chung trường.
                Anh uống với tôi chén trà ngoài vườn,
                Tiếng lá cây cũng mừng reo xào xạc,
                Tôi thấy tóc anh có nhiều sợi bạc,
                Mái tóc một thời lộng gío tuổi hai mươi.
Tôi đã thầm thương mái tóc rối bời,
Anh làm dáng nhìn tôi và vuốt tóc,
Tội nghiệp, bàn tay anh vụng về lắm,
Không kịp làm tóc thẳng một đường ngôi.
                     Sân trường có nhau để rồi chia phôi,
                     Hai người thương thầm đi về hai phía,
                     Chưa nói yêu mà chuyện tình dang dở,
                     Áo học trò phai tình có phai theo?
Mái tóc xanh xưa theo tuổi xế chiều,
Bàn tay anh đã bao lần che gío?
Sợ tóc rối dưới mắt nhìn ai đó,
Sợ mất đi hình ảnh đẹp trong đời.
                       Bây giờ mái tóc anh có đường ngôi,
                       Tóc đã bạc anh không cần che dấu,
                       Không nhuộm đi dấu vết đời khô héo,
                       Khi tim còn những nhịp đập bâng khuâng.
Tóc bạc vẫn là mái tóc của anh,
Gío không thổi chiều nay làm tóc rối,
Tóc vẫn đẹp dù anh thêm nhiều tuổi,
Tôi vẫn thương thầm dù không trẻ như xưa.
                          Chén trà đã cạn, tiễn anh ra về,
                          Ánh mắt nhìn nhau thay lời tạm biệt,
                           Như thói quen xưa, anh đưa tay vuốt tóc,
                             chiều nay  không lộng gío anh ơi. 
                   Nguyễn Thị Thanh Dương.
                    ( June,15-2010)
 
                         

     HƠI THỞ CHÂU ÂU.
( Nhân dịp Nguyên Nhung du lịch Châu Âu)
Bạn đi Châu Âu mùa này vui không?
Kể cho tôi nghe những điều xa lạ,
Tôi chỉ biết qua thơ văn, sách vở,
Thuở mới lớn lên như mối tình đầu.
                Tôi không cần biết sông Seine từ đâu,
                Trong thơ Nguyên Sa dòng sông lãng mạn,
                Nên tôi đã mơ một lần hò hẹn,
                Dòng sông Seine sẽ soi bóng hai người.
Paris có những cuộc tình chia phôi,
Cung Trầm Tưởng “Tiễn Em” nghe nức nở,
Ga Lyon đèn vàng và ly rượu đỏ,
Tôi xa người không tiễn một sân ga.
                     Bạn hãy kể tôi nghe nhà thờ Đức Bà,
                     Những đường phố của Paris lộng lẫy,
                     Và những vỉa hè bình dân tăm tối,
                     Dáng ai về khắc khỏai dưới đèn khuya?
Đáp chuyến xe lửa tạm biệt Paris,
Bạn tiếp tục qua những vùng biên giới,
Những đất nước nằm cạnh nhau tiếp nối,
Pháp, Bỉ, Hà Lan hay Thụy Sĩ, Áo, Anh…
                      Có lẽ bạn đang dừng chân ở Hà Lan?
                      Ngắm hoa Tulip đủ màu đang nở,
                      Thành phố Amsterdam mùa hè rực rỡ,
                      Như khi mình cháy bỏng một tình yêu.
Hãy thức dậy sớm, đi hết buổi chiều,
Ở bất cứ nơi nào bạn thăm viếng,
Vì không dễ có hai lần bạn đến,
Một đời người bao nhiêu chuyện nắng mưa.
                       Bạn đi Châu Âu đã sắp về chưa?
                       Qùa kỷ niệm chất đầy trong hành lý,
                       Mang về giùm tôi bụi đường xa nhé,
                       Vẫn còn nguyên hơi thở của Châu Âu.     
                                Nguyễn Thị Thanh Dương
                           ***********************
                    
NHỮNG CUỘC TÌNH CHIA TAY.
Khi những cuộc tình nói chia tay,
Ở tuổi nào cũng thấy đắng cay,
Hai người gần gũi duyên tơ tóc,
Mà bỗng xa vời như bóng mây.
                Một mái nhà chung như ước mơ,
                Có vợ có chồng với  con thơ,
                Chuyện đời nhân thế thành chật hẹp,
                Tình rộng cho nhau chẳng bến bờ.
Nhưng hạnh phúc này chẳng bền lâu,
Tình chỉ đẹp trong thời gian đầu,
Có khi chồng vợ là oan trái,
Đã vô tình giết chết đời nhau.
                Họ chia tay, tâm hồn vết thương,
                Chung đường bây giờ chia đôi đường,
                Chắc gì phía trước nhiều hứa hẹn?
                 Khi cuộc đời  này là vô thường.
Có những tình duyên tưởng trăm năm
Làm đẹp thêm tình nghĩa vợ chồng,
Cho nhau cả một đời để sống,
Sẽ cùng nhau đi hết đường trần.
                   Vậy mà chia tay tuổi hoàng hôn,
                   Cả hai mái tóc đã điểm sương,
                   Đã qua rồi một thời nông nỗi,
                   Sao tâm hồn không đủ bao dung?
Anh sẽ về đâu, em về đâu?
Bàn tay quyến luyến đã rời nhau,
Ánh mắt đã từng nhìn âu yếm,
Bây giờ nhìn lạnh nhạt, lòng đau.
                     Ôi những cuộc tình đã chia tay,
                     Giữa đời như những chiếc lá bay,
                     Có khi nào nhớ nguồn gốc cũ,
                     Thuở còn xanh lá ở trên cây?.
             Nguyễn Thị Thanh Dương
                ******************                  
,

         CÁNH HOA THƯƠNG NHỚ.
( Hoa Poppy màu đỏ là biểu tượng tưởng niệm những chiến sĩ đã ngã xuống vì lý tưởng tự do nhân ngày Memorial Day )
Nếu được là loài hoa dại mùa Xuân,
Tôi chỉ là hoa Poppy màu đỏ,
Để mỗi tháng Năm lòng tôi thương nhớ,
Những người đi chinh chiến chẳng trở về.
                Tôi sẽ nở hoa trên các đường đi,
                Trên những cánh đồng cỏ xa hoang vắng,
                Và trong nghĩa trang quốc gia thầm lặng,
                Có tôi bên những ngôi mộ thẳng hàng.
   Những người chiến sĩ này đã hi sinh,
   Thế chiến thứ nhất máu xương đã đổ,
   Rồi họ qua biết bao nhiêu trận địa,
   Bao nhiêu miền, bao đất nước khác nhau.
                 Từ Châu Phi, Châu Á đến Châu Âu,
                 Vì tự do vì hòa bình thế giới,
                  Ngày hôm nay hành trình còn tiếp nối,
                 Afghanistan, Iraq vẫn chưa yên.
Có những người đã chết ở Việt Nam,
Một thời chiến tranh, một thời khói lửa,
Xin cám ơn những người vợ góa,
Những đứa con thơ vắng bóng cha mình.
                Có người trở về bằng nắm xương tàn,
                 Họ mất tích vì không tìm thấy xác,
                 Khi cuộc chiến đã đi vào dĩ vãng,
                 Nắm xương tàn cũng an ủi người thân.
Tôi là hoa Poppy đỏ mùa Xuân,
Sắc hoa đỏ như máu người chiến sĩ,
Không phai nhạt trong lòng bao thế hệ,
Là cánh hoa thương nhớ họ muôn đời.
                 Nguyễn Thị Thanh Dương
          ( Memorial Day, May-2010)
************************************
                   
                  KHÉP MỘT VẦNG TRĂNG.
( C ảm tác từ truyện ngắn cùng tên của Nguyên Nhung)
Vườn đêm hôm ấy mình bên nhau,
Vầng trăng hình như đợi từ lâu,
Có em nên ánh trăng bàng bạc,
Có anh nên ánh trăng dài lâu.
                Ngại ngùng tay chưa cầm bàn tay,
                Lời tình chưa nói sợ gío bay,
                Nhưng anh ơi vầng trăng đã hiểu,
                Soi bóng chúng mình trăng đắm say.    
  Vườn đêm chỉ có anh và em,
  Cỏ cây cùng thức, nhưng lặng im,
  Em thấy giọt sương rơi trên cỏ,
  Em nghe từng nhịp đập con tim.
                  Thoang thoảng đâu đây hương Ngọc Lan,
                  Theo gío đưa về lãng mạn thêm,
                   Mùi hương dịu dàng mà tha thiết,
                   Hoa sẽ vì mình thơm suốt đêm.
Nhưng ngày vui thường đi qua mau,
Nhưng cuộc đời vẫn là bể dâu,
Thành phố em người dưng kẻ lạ,
Anh tình thân giờ về nơi đâu?
                    Vườn đêm hôm nay không người thương,
                    Ánh trăng chỉ là ánh trăng suông,
                    Tìm đâu một mùi hương năm cũ?
                     Hoa Ngọc Lan vẫn nở cuối vườn.
Không anh nên nửa khuya trăng tàn,
Ngắn ngủi như một giấc mơ tan,
Trong em một vầng trăng đã khép,
Đã chết mùi hương hoa Ngọc Lan.
            Nguyễn Thị Thanh Dương               
                      **************
  NHỮNG NGƯỜI BỐ Ở CHIẾN TRƯỜNG XA.
Có những người bố ở chiến trường Iraq,
Ngày Lễ Cha không có mặt ở nhà,
Nơi anh đóng quân gío cát mịt mù,
Mặt trận ấy vẫn còn vang tiếng súng.
             Hay anh đang ở núi cao, rừng rậm,
             Afghanistan chưa được bình yên,
             Núi rừng này anh chưa được nghe tên,
             Nơi chốn lạ chưa một lần anh đến.
Hôm nay anh dấn thân vào cuộc chiến,
Vì tự do vì hoà bình thế giới,
Tạm biệt quê hương, gia đình ở lại,
Chuyến bay đưa anh xa cách ngàn trùng.
                   Trong ba lô anh có những tình thân,
                    Có tấm hình của một người vợ trẻ,
                    Hình các con anh hãy còn tấm bé,
                    Chưa biết nhớ anh như anh đã nhớ con.
Con đã theo anh những lần hành quân,
Chia sẻ với anh những ngày nắng lửa,
Làm ấm lòng anh mỗi khi mưa gío,
Mưa quê người, ai chẳng thấy cô đơn?
                     Có những lúc anh vội vàng dừng chân,
                      Khi gặp những đứa trẻ trên đường phố,
                      Anh mỉm cười cho chúng viên kẹo nhỏ,
                      Người lính xa nhà chạnh nhớ đến con.
Anh mong có ngày nghỉ phép về thăm,
Hay một ngày ra quân về đoàn tụ,
Bước xuống phi trường một tay ôm vợ,
Một tay ôm con. Hạnh phúc lại gần.
                     Nhưng có khi chỉ là mơ ước xa xăm,
                     Khi  người lính nơi chiến trường tử trận,
                     Vợ con thân yêu không bao giờ gặp,
                     Trong chiếc áo quan anh trở về nhà.
Rồi mai đây trong những Ngày Lễ Cha,
Các con anh sẽ hiểu ra điều ấy,
Thiệp chúc mừng cha, không người để gởi,
Ngày Lễ Cha, có những đứa trẻ buồn.
           Nguyễn Thị Thanh Dương
                 ( Father’s day-2010)
                  ********************** 

QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA.
Mỗi năm đến Ngày Quân Lực Việt Nam,
Chúng ta lại nhớ đến những người lính cũ,
Họ đã cống hiến một thời tuổi trẻ,
Bảo vệ miền Nam dân chủ tự do.
             Truyền thuyết Việt Nam bà mẹ Âu Cơ,
             “50 con lên non, 50 con xuống biển”,
             Đàn con của mẹ tương tàn chinh chiến,
             Vì quân miền Bắc xâm chiếm miền Nam.
Người lính Việt Nam Cộng Hòa hiên ngang,
Bầu trời cao cánh chim bằng lướt gío,
Anh phi công những chuyến bay yểm trợ,
Anh bộ binh nơi rừng rậm, núi non.
                 Hay đang hành quân nơi cánh đồng hoang,
                 Gương mặt người lính dạn dày nắng gío,
                 Đêm hỏa châu soi, anh mơ thành phố,
                 Nhớ xóm làng và nhớ những người thân.
Con tàu ra khơi người lính Hải Quân,
Vùng biển tổ quốc có anh gìn giữ,
Những chuyến hải hành mạn tàu sóng vỗ,
Lãng mạn trong chiều người lính làm thơ.
                    Bất cứ nơi đâu người lính nhảy dù,
                    Đoàn quân mũ đỏ hào hùng tác chiến,
                    Hoa dù mở anh vào vùng lửa tuyến,
                    Hoa dù buồn khi anh đã ra đi.
Các anh là người lính Việt Nam Cộng Hòa,
Đơn vị bộ binh: Tiếp vận, Pháo Binh, Thiết Giáp,
Địa phương quân, Nghĩa quân, Quân y, Biệt kích,
 Thủy quân lục chiến, Công binh, Biệt động quân……
                   Dù đơn vị nào cũng đóng góp máu xương,
                   Đóng góp công lao một thời còn đó,
                   Xin cám ơn những linh hồn tử sĩ,
                   Những thương phế binh tàn tạ tháng ngày,
Cám ơn người lính còn sống hôm nay,
Tất cả các anh đã viết trang lịch sử,
Ngày Quân Lực Việt Nam là ngày ghi nhớ,
Hình bóng người lính còn sống mãi trong tôi.
          Nguyễn Thị Thanh Dương              
                      
                     
                **********
                    

SÔNG CHIA MẤY NHÁNH.
Mẹ là dòng sông chảy quanh đời con,
Tiếng sóng vỗ bờ lời ru của mẹ,
Tính nết khác nhau đàn con mấy đứa,
Lớn lên trong vòng tay mẹ thân yêu.
               Chúng con bay xa như những cánh diều,
               Nhởn nhơ trong gío tìm khung trời lạ,
               Con khôn lớn đã lấy chồng, lấy vợ,
               Những cuộc đời riêng, một thuở bên nhau.
Mẹ vẫn là dòng sông như từ lâu,
Đàn con bé thơ quây quần tắm mát,
Dòng sông mẹ gìa nua theo năm tháng,
Có mấy con chia mấy nhánh yêu thương.
                   Dù nhánh sông vui hay nhánh sông buồn,
                   Lòng mẹ vẫn đầy không bao giờ cạn,
                   Vòng tay mẹ vẫn là đôi bờ rộng,
                    Khi con chông chênh sóng gío cuộc đời.
Mẹ chảy về con, mỗi đứa mỗi nơi,
Phù sa yêu thương bên bồi bên đắp,

                       

           HƯỚNG VỀ ANH.
Em rực rỡ trong tình yêu cho anh,
Một tình yêu không mùa, không năm tháng,
Như bầu trời bao la không giới hạn,
Không ngày đêm để đếm bước thời gian.
                  Em sẽ yêu anh suốt cuộc đời em,
                  Cuộc hành trình không bao giờ mệt mỏi,
                  Con đường tình em chỉ đi một lối,
                  Dù ở cuối đường có thể không anh.
Vẫn nồng nàn khi tóc không còn xanh,
Những dấu vết suy tư  trên vầng trán,
Ở tuổi nào vẫn là em lãng mạn,
Vẫn là em tha thiết đến cuối đời.   
                   Có thể anh là ngọn sóng ngoài khơi,
                   Em cánh chim biển trong ngày giông bão,
                   Em vẫn tin giữa biển đời chao đảo,
                   Ngọn sóng tình anh có lúc hiền hòa.
Có thể anh là những núi rừng xa,
Em đi hoài vẫn thấy mình bé nhỏ,
Khỏang cách ấy, em linh hồn thành phố
Mơ núi rừng em là gío là mây.
                    Nhưng em vẫn cho anh tình yêu này,
                    Một tình yêu không bao giờ có tuổi,
                    Dù áo em phai tình còn đắm đuối,
                    Lòng chẳng phai lòng vẫn mãi tìm nhau.
Nếu không gặp anh, đời chia nhánh sầu,
Tình vẫn thẳng như đường ngôi rẽ tóc,
Hoa Hướng Dương hướng về mặt trời mọc,
Ở nơi nào em cũng hướng về anh                   
                    Nguyễn Thị Thanh Dương.
                             ***************
            NHỮNG NGÀY CUỐI CÙNG.
Những ngày cuối cùng, giây phút cuối cùng,
Của tháng Tư hào hùng và đẫm lệ,
Người lính Việt Nam Cộng Hoà cố thủ,
Nơi tiền đồn xa, nơi xóm làng gần.
               Họ giữ cây cầu một thuở tình thân,
               Giữ ngã ba đường một thời quen thuộc,
               Là những cửa ngõ đoàn quân phương Bắc,
               Đang tiến dần vào thành phố hoang mang.
Họ là những người lính chiến cuối cùng,
Vũ khí bên mình chỉ còn cây súng,
Tìm hi vọng trong phút giây tuyệt vọng,
Cuộc chiến tàn người lính ấy về đâu?
                      Những ngày cuối cùng khói lửa binh đao,
                      Những người dân dắt díu nhau di tản,
                      Thành phố của họ cộng quân xâm chiếm,
                      Bỏ xóm làng nhà cửa để ra đi.
Họ là người gìa, người trẻ, bé thơ,
Trên nét mặt còn bàng hoàng sợ hãi,
Nơi nào bình an cho người ở lại?
Nơi nào có một cuộc sống tự do?
                         Những ngày cuối cùng nơi bộ chỉ huy,
                         Có những vị tướng ra đi vĩnh viễn,
                         Quân tan hàng, tướng chết theo mệnh nước,
                         Viên đạn danh dự kết thúc đời mình.
 Những người biết tên, những người không tên,
Đã tự sát ngày miền Nam sụp đổ,
Những linh hồn ấy giờ đây yên nghỉ,
Nhưng người sống còn suy nghĩ, tiếc thương.
                          Lịch sử Việt Nam có những trang buồn,
                          Có mất mát, có chia lìa đau khổ,
                          Mỗi năm tháng Tư đã là ngày giỗ,
                          Những người dân, người lính chết năm nào.
                                     Nguyễn Thị Thanh Dương
                                            ************                   
                 
                      
                 
              
                  MỘT NỬA.
Một nửa của đời anh đã ra đi,
Anh  bây giờ như một vầng trăng khuyết,
Cánh hoa cuối cùng ném vào mộ huyệt,
Đất phủ quan tài, chia cách đôi nơi.
                  Tiễn chị đi có mây trắng đầy trời,
                  Có họ hàng và bạn bè quen biết,
                   Trong đời người có hai lần cần thiết,
                   Ngày hợp hôn, ngày nhắm mắt lìa đời.
Hôm xưa khi anh chị mới thành đôi,
Ngày hôn lễ họ cho lời chúc đẹp,
Sống gắn bó đến răng long đầu bạc,
Chia sẻ ngọt bùi. Hạnh phúc trăm năm.
                      Hôm nay họ đến chia buồn, hỏi thăm,
                      Cầu cho chị được ngàn Thu yên nghỉ,
                      Khi vầng trăng đã khuyết đi một nửa,
                      Nửa vầng trăng không soi đủ đêm dài.
Không còn chị để cùng nắm bàn tay,                 
Một mình anh với đoạn đường phía trước,
Dù bây giờ mái đầu anh đã bạc,
Vẫn thấy cuộc đời một nửa chông chênh.
                   Anh trở về căn nhà vắng, buồn tênh,
                   Chẳng ai đợi bữa cơm chiều tươm tất,
                   Anh bây giờ như đèn soi hiu hắt,
                   Bóng lẻ loi in trên vách chập chùng.  
 Chẳng có ai gắt gỏng lúc muộn phiền,
 Đôi khi làm anh bực mình, khó chịu,
 Một nửa đã xa, thì anh mới hiểu,
 Điều bình thường cũng hạnh phúc biết bao
                  Không đi hết đường, không ở cùng nhau,
                  Chuyện buồn vui giờ đây ai chia sẻ?
                  Gần cuối đời người, anh không còn trẻ,
                  Mà vẫn thấy mình một nửa bơ vơ.
                         Nguyễn Thị Thanh Dương
                   

                  
                   

                

         
              NÚI ƠI
Hôm nay trời mưa chắc là núi buồn?
Không có bóng nắng về ngang qua núi,
Dù rất nhẹ nhàng một cơn mưa bụi,
Che khuất chúng mình, hai đứa hai nơi.
               Em đứng bên kia con dốc cuộc đời,
               Anh ở bên này núi cao thăm thẳm,
               Một khỏang cách giữa hai bờ tuyệt vọng,
               Con đường nào em cũng chỉ xa anh.
Hôm nay trời mưa núi vẫn màu xanh,
Trong lòng núi chắc đang buồn khô héo?
Nghe gió về như những lời  kêu  réo,
Tội tình gì trên những ngọn cây kia.
                 Em sẽ cầu xin cho trời thôi mưa,
                 Tội nghiệp núi giữa chập chùng rét mướt,
                 Em liêu xiêu về trên con đường dốc,
                 Thấy hồn mình và hồn núi như nhau.
Không nói lời gì mà núi vẫn đau,
Em chẳng khóc mà sao cay trong mắt?
Có những điều chưa một lần nói hết,
Có những điều mãi mãi chẳng ai hay.
                   Hôm nay trời mưa em nhớ bàn tay,
                   Bàn tay ấy che cho em khỏi ướt,
                   Bàn tay ấy có lần anh đã ước:
                   Là núi non nơi thành phố em về.
Anh ơi, ngày mai nắng sẽ tràn trề,
Nắng sẽ làm cho lòng anh ấm lại,
Nếu là núi anh sẽ không trống trải,
Theo nắng về em ở lại bên anh.
                Nguyễn Thị Thanh Dương
                           
                  .

                     

                 
                    

                          *************
          VỚI TẤT CẢ TÂM TÌNH.

Nếu anh là người miền Nam bình dị,
Em sẽ đãi anh món canh chua em nấu,
Cà chua đỏ như trái tim em dấu
Biết bao tình. Thắm thiết bạc hà xanh.
                Dịu dàng như những cọng gía trắng tinh,
                Em đến với anh tâm hồn mới lớn,
                Có thể em rất vụng về nấu nướng,
                Gia vị tình em nêm đủ, người ơi.
 Nếu anh là người miền Bắc. Dễ thôi,
Em sẽ đãi  canh cua hoa Thiên Lý,
Chùm hoa xanh, chắc là anh vừa ý?
Hoa thơm tho, em mới hái chiều nay.
                   Trong bát canh có hương vị bàn tay,
                   Nêm mắm muối tình yêu này chưa đủ,
                   Để tối nay khi anh vào giấc ngủ,
                   Có em và Hoa Thiên Lý trong mơ.
Nếu anh là một người Huế rất xưa…
Em không biết nấu món ăn Hoàng tộc,
Cố đô của anh mấy mùa ly loạn,
Theo chân người món Huế cũng ra đi.
                       Em sẽ đãi anh một món nhà quê,
                       Rất quen thuộc hàng ngày trong cuộc sống,
                       Anh người Huế cầu kỳ hay khó tính,
                       Em sẵn sàng nghe dù tiếng chê, khen
Em sẽ nấu bằng ngọn lửa tình em,
Bún Bò Huế nhớ về quê hương cũ,
Em cay nồng vì anh khoanh ớt đỏ,
Lá rau thơm cho anh được vừa lòng.
                        Em đãi anh với tất cả tâm tình,
                        Chuyện đời thường, chuyện tình yêu là một,
                        Anh và em lỡ duyên này không gặp,
                        Em sẽ chờ nếu còn có kiếp sau.
                Nguyễn Thị Thanh Dương
                             ( August, 2009)

                     NHỮNG NGƯỜI THỢ MỎ.
Nơi đây là một vùng đất mỏ,
Có những kiếp người vất vả gian nan,
Có những con đường lấm láp bụi than,
Trong những ngày mùa hè đầy nắng gío.
              Cha ông chúng tôi mấy đời gắn bó,
              Trong kiếp nghèo với vùng mỏ thân thương,
              Hay có những người từ bỏ ruộng nương,
              Quê họ mất mùa, đến đây lập nghiệp.
Thợ hầm lò, người dưng hay ruột thịt,
Cùng cảnh đời vất vả thấy thương nhau,
Ở bên ngoài có trời rộng, núi cao,
 Trong hầm mỏ tối tăm và chật hẹp.
                  Những nhát cuốc từ vách than dựng đứng,
                  Bụi than bay mờ mịt một kiếp người,
                   Than ra khỏi lò góp mặt với đời,
                    Người thợ mỏ có cơm ăn, áo mặc
Lò than nằm giữa rừng cây lá thấp.
Cỏ vẹt mòn trên lối nhỏ đến đây,
Chúng tôi vào lò sức lực đôi tay,
Lòng trăn trở những ngày than ứ đọng.
                       Than chế biến chồng chất cao thành đống,
                       Chờ ngày nào được chuyên chở đi xa,
                       Bãi than buồn khi trời đổ cơn mưa,
                       Dòng nước đen bùn lầy chân  ai bước.
Mưa xói mòn bãi than, ai giữ được?
Công sức bao người nằm dưới nắng mưa,
Đồng lương công nhân tạm ứng, để chờ
Những hợp đồng bán than nào ký kết.
                       Những người thợ mỏ suốt đời nối tiếp,
                       Đi vào hầm lò khai thác đá than,
                                                  Mong được bình an,
                      Tai nạn nghề nghiệp, hầm lò xập đổ
                     ******************
VĨNH BIỆT PHẠM CHI LAN.

Ngủ yên đi nhé Phạm Chi Lan,
Giấc ngủ cuối cùng rồi ai cũng đến,
Con đường nào còn trải dài phía trước,
Đường Lan đi đã dừng lại ở đây,
               Mùa Thu mới về mấy ngày hôm nay,
               Lá chưa kịp vàng, tình sầu chưa rụng,
               Lan đã có những mùa Thu mơ mộng,
               Mùa Thu này không kịp mộng mơ đâu.
Trả lại cuộc đời phiền lụy, lo âu,
Mà bước chân  có đôi lần mỏi mệt,
Mang theo với Lan những tình yêu mến
Của gia đình, của  bè bạn gần xa.
                   Ngủ yên đi nhé, Lan đã về nhà,
                   Có hoa thơm theo hồn Lan xuống mộ,
                   Có khói hương nhẹ tỏa bay trong gío,
                   Vấn vương hoài trong giây phút chia ly.
Lan ơi, đôi lúc tôi chợt hoài nghi,
Sống và chết bên đời, thường vẫn gặp,
Ta nhìn ta  thấy chỉ là chiếc bóng,
Của nắng chiều hay của ánh trăng thôi.
                     Tiễn Lan đi mây trắng một khung trời,
                      Mây để tang cho một người vừa mất,
                      Nếu chiều nay trời mưa, mùa Thu khóc,
                      Cũng đủ thay lời trăm nỗi tiếc thương .
Tiễn Lan đi buổi tang lễ giáo đường,
Hồi chuông đổ như những lời vĩnh biệt,
Lan ơi, có nghe lời kinh cầu nguyện,
Ru cho Lan giấc ngủ cuối cùng này?

                     Nguyễn Thị Thanh Dương.
                           ( Sept. 26-2009)
                 *****************

         MIỀN TRUNG BÃO LỤT.

Gởi lời chia buồn đến Huế của anh,
Miền Trung vừa trải qua cơn bão lụt,
Chợ Đông Ba chìm trong cơn mưa ướt,
Phố Đinh Tiên Hoàng nước ngập thành sông.
                    Tôi tất tưởi theo người mẹ Quảng Nam,
                     Dắt díu con đi tìm nơi trú ẩn,
                     Biển Cửa Đại nước đã dâng cao lắm,
                     Hội An ơi, ai kịp đợi ai về?
Điện Bàn, Duy Xuyên, mưa gío lê thê,
Qua Quế Sơn cũng ngập tràn mưa gío,
Cành cây gẫy, mái nhà tranh nghiêng đổ,
Người ở đâu? Căn bếp nhớ hơi người.
                         Thương những con tàu trốn bão biển khơi,
                         Đang neo lại trên sông Hàn, Đà Nẵng,
                         Tàu chao nghiêng theo từng cơn gío mạnh,
                          Đâu ngư dân ? Đâu mẻ cá khoang đầy ?
Cầu sông Hàn không một bóng qua đây,
Mây xám ngang trời, cánh chim lạc hướng,
Dưới chân cầu, buồn mịt mờ sông nước,
 Khóc đi sông ! trước tai họa đất trời.
                            Mảnh đất khô cằn Quảng Ngãi, người ơi !
                            Lũ sông Trà Bồng là cơn ác mộng,
                            Cù lao Mỹ Tâm bao người mong ngóng,
                             Nước lũ bao vây, thất lạc tin nhau.
 Bình Định, Quảng Bình… miền Trung thương đau,
Đã bao lần cơn bão về tàn phá,
Đường phố vắng tanh, hàng dừa bạt gío,
Xỏa tóc như góa phụ khóc thương chồng.
                               Rồi ngày mai khi gío lặng, bão ngừng,
                               Căn nhà thân yêu người về mở cửa,
                               Lá tơi tả rụng đầy trên hè phố,
                               Bảng xập, tôn bay, che cả lối đi.
Có người trở về vườn tược hoang vu,
Căn nhà cũ, chỉ còn là đất trống,
Có người  trở về cạn khô nước mắt,
Khóc người thân chết vì bão lụt này.
                          Xin chia buồn với tất cả mọi người,
                          Xin được khóc với miền Trung yêu mến,
                          Dù có nơi tôi chưa bao giờ đến,
                          Vẫn thấy thương như thương chính quê mình.

                                     Nguyễn Thị Thanh Dương.
                                        ( Ngày 29 tháng 9 -2009)
                         
                                          *******************
        HƯƠNG PHẤN MÙA THU.

Mùa Thu bắt đầu sao mà dịu dàng !
Khi lá chuyển màu như em thay áo,
Chiếc lá thơm tho vì mùa Thu mới,
Áo em thơm vì anh đến bên đời.
              Đừng vội vàng nhé màu nắng đầy vơi,
              Ngoài khung cửa hồn em theo không kịp,
              Cả gío nữa, đừng làm em lỡ dịp,
              Lá có rơi, xin hãy chạm vai buồn.
Bàn tay mùa Thu reo rắc nhớ thương,
Lá đỏ, lá vàng, bay đi trăm hướng,
Ôi màu sắc của mùa Thu độ lượng,
Cũng như em độ lượng thuở yêu người. 
                  Buổi sáng tinh mơ những giọt sương rơi,
                  Còn lóng lánh mỉm cười trên ngọn cỏ,
                  Em đôi lúc vô tình như nắng gío,
                  Giọt sương vỡ òa dưới bước em đi.
Mùa Thu đa tình với những cơn mưa,
Em nhớ anh từng sợi dài, sợi ngắn,
Em đã thấy cả một trời hương phấn,
Trang điểm cho đời ướt át chờ mong
                   Với những buổi chiều mây trôi mênh mông ,
                   Cụm mây trắng giữa nền trời xanh ngắt,
                   Như có lần anh nhìn em, ánh mắt
                   Cũng bồng bềnh không uống rượu mà say.
Lá mùa Thu,  những lá uá cứ bay,
Nhưng áo em thay mấy lần vẫn thế,
Vẫn yêu anh, một chuyện tình cứ ngỡ,
Chỉ là mơ, mà có thật trong đời.
                       Hương phấn mùa Thu lồng lộng, anh ơi,
                       Anh và em ở nơi nào cũng gặp,
                       Nếu đêm nay ánh trăng vàng soi bóng
                       Một mình anh. Xin hãy đợi em về.

                           Nguyễn Thị Thanh Dương.
                               ( Tháng 9, Mùa Thu-2009)





                         


                  

                       
                      
                   
                  
   
                    
          

No comments:

Post a Comment