Friday, September 9, 2011

THƠ: MÙA THU TRỞ MÌNH

                       MÙA  THU  TRỞ  MÌNH .
    Sáng thức dậy thấy mùa Thu trở mình,
     Cơn mưa đêm còn ướt từng chiếc lá,
    Em lắng nghe tiếng thì thầm của gió
    Vào tim em qua khung cửa sổ buồn.
                    Có những buổi chiều trời đã xanh hơn,
                    Đám mây trắng bồng bềnh như sóng biển,
                    Em không biết mùa Thu từ đâu đến?
                    Mà mỗi mùa em mỗi thấy bâng khuâng.
   Lá hãy xanh đi giây phút cuối cùng,
   Hãy giữ lại mùa Thu đừng vội vã,
   Sáng thức dậy thấy đất trời buồn quá !
   Mùa Thu ơi, đã đến tự lúc nào ?
                    Cơn mưa đêm vào cả giấc chiêm bao,
                    Để nắng Hạ  phai tàn dần đâu đó...
                   Hãy trả mùa Thu dịu dàng thêm nữa,
                    Mưa bụi về ướt trên tóc,vai em.
   Anh ơi,hãy nghe hơi thở của đêm,
   Em sẽ đến giọt sương Thu run rẩy,
   Trên khung cửa đợi chờ anh thức dậy,
   Em ngọt ngào vỡ trên ngón tay anh.
                   Anh ơi,hãy nghe mùa Thu trở mình,
                   Vầng trăng non trên trời đêm vời vợi,
                   Em sẽ đến như một mùa Thu mới,
                   Rất nồng nàn mà thầm lặng thơm hương.
  Rồi mai đây chiếc lá chết bên đường,
  Mùa Thu mới sẽ là mùa Thu cũ,
  Nhưng tình của em suốt đời vẫn thế,
  E ấp như mùa Thu mới bắt đầu.
                    Nguyễn thị Thanh Dương

                  ***          ***             ****
                  LO   NGẠI  .
 Đi bên anh,nên đường phố vui,
Mây trắng bình yên một góc trời,
Anh ơi bước chậm thêm chút nữa,
Đừng dẫm lên…Kìa,chiếc lá rơi. 
               Em sẽ buồn như chiếc lá kia,
               Hoang mang không biết lối đi về,
               Lòng người khó hiểu như đường phố,
               Có ngã ba đường,có ngã tư.
 Lỡ một ngày nào anh sẽ...quên !
 Đi về nơi ấy chẳng có em,
 Giữa phố phường em thành người lạ,
 Tình đã thay người,phố đổi tên.
                 Đi bên anh,em bước ngập ngừng,
                  Dài thêm giây phút được yêu thương,
                  Anh ơi,dừng lại đây chút nữa,
                  Ngắm đoá hoa mới nở sau vườn.
 Mây trắng bay về chốn xa xôi,
 Chiều đã dần buông,phố thưa người,
  Ánh mắt anh làm em ấm lại,
  Dù gió lạnh nhiều, sương sắp rơi.
                  Tiếc gì mà cứ nắm bàn tay?
                  Để em cảm động,mắt em cay,
                  Chốc nữa mỗi người về một phía,
                  Chắc sẽ mang theo nỗi nhớ đầy !
 Cuộc đời như những ánh đèn màu,
Chắc gì vui hết một đêm thâu?
 Dù biết mai sẽ còn gặp lại,
 Nhưng mai cũng có thể xa nhau.
                    Làm sao ai biết được tình đời?
                   Khi yêu ai chẳng sợ chia phôi?
                   Ứơc gì trời vẫn hoài mây trắng,
                   Anh bên em và phố vẫn vui.
                          Nguyễn thị Thanh Dương

 
                     

No comments:

Post a Comment