Friday, September 9, 2011

MÙA THU CHÍN

                                 MÙA  THU  CHÍN.
Bác Thuý đến nhà Tabi như một cơn gió lạ,bác là bạn thân của mẹ từ thời trung học.Ba mươi năm sau,sang tới Mỹ,tình cờ họ mới biết tin nhau.
Bác Thuý đang sống ở Calif.cách Utah chẳng bao xa.Nói đủ mọi chuyện đời,chuyện người,bác Thuý chợt nhìn Tabi như vừa khám phá ra một thế giới mới:
-         Trời ạ,cháu gái đã lớn như thế này rồi! Cháu bao nhiêu tuổi?
-         Thưa bác,cháu 20 tuổi…
-         Xinh quá,xinh quá! Giá mà bác có con trai nhỉ! Thì bác sẽ hỏi cháu cho nó ngay…
Bác Thuý vỗ tay reo lên,hớn hở:
-         Không sao,bác có một thằng cháu đang tuổi lấy vợ.Bố mẹ nó đang tìm một nàng dâu ngoan hiền và rất Việt Nam, bây giờ bác nghĩ ngay đến cháu…
Bác Thuý bắt đầu kể về “ chú rể” tương lai cho bố mẹ Tabi và Tabi cùng nghe: Nguyễn bình An,con trai duy nhất của anh trai bác Thuý.An là kỹ sư,gia đình họ đang sống ở thành phố San Diego.Vì chỉ có một mụn con trai nên cậu bé Nguyễn bình An được cha mẹ cưng quý và giáo dục rất kỹ từ nhỏ,An học đàn Piano và học võ có đai đen,hai cái nghe mâu thuẫn nhau,vậy mà cậu bé giỏi cả hai.
Năm 12 tuổi,cậu bé vẫn còn ngây thơ thấy mà thương,một người bạn của mẹ cậu gởi hình đứa con gái út mới 4 tuổi,nói đùa sẽ để dành gả cho Nguyễn bình An.Mẹ cậu mở hình con bé đó cho cậu coi,Nguyễn bình An chăm chú nhìn và thích thú khen con bé xinh thế.Nhưng khi mẹ cậu nói mai mốt mẹ sẽ gả con cho con bé này đấy thì Nguyễn bình An…bật khóc như mưa rào gió bấc,vì sợ…phải xa bố mẹ.
Câu chuyện này luôn là đề tài thú vị của mẹ cậu khi kể cho họ hàng hay bạn bè.
Bác Thuý tha thiết:
-         Nhất định cháu phải là cháu dâu của bác, để bác bảo thằng An gởi hình cháu xem mặt trước nhé?
-         Thôi bác ạ,cứ để từ từ…
Mẹ Tabi cũng đồng ý thế:
-         Phải đấy,cứ để chúng nó thư từ,chuyện trò với nhau trước đã.
Và rồi sau đó,những lá thư e.mail đã tấp nập qua lại giữa Nguyễn bình An và Tabi.
   San Diego,ngày…tháng…năm…
Chào cô bé Tabi,
Anh là Nguyễn bình An,rất hân hạnh được làm quen với Tabi,một cô bé xinh và ngoan như lời bác anh đã hết lời ca ngợi.
Anh đã tưởng tượng ra Utah xứ núi,mùa Thu mây mù,mùa Đông tuyết lạnh….
Anh mong có ngày được gặp Tabi.
     Nguyễn bình An.
Cô gái xứ núi đã trả lời thư cho anh phố phường San Diego nắng ấm rằng:
   Utah ngày…tháng…năm…
Gởi anh Nguyễn bình An,
Em qua Mỹ từ lúc 5-6 tuổi gì đó,em đã quen với mùa Đông tuyết trắng ngập trời.Hồi nhỏ,mỗi khi sân nhà đầy tuyết là em thích được ra chơi với tuyết,em xúc tuyết,em đắp hình snowmen.Em không sợ gió,em không sợ lạnh...dần dần em đã thành dân xứ núi hồi nào không hay.
Nếu anh đến đây vào mùa tuyết,em sẽ dẫn anh lên núi để trượt ski.Anh thích không? Mỗi mùa Đông,những người yêu thích môn trượt tuyết đổ về đây,thuê nhà nghỉ và chơi môn thể thao tuyệt vời này.
Mùa Đông,với bố mẹ em lại là một mùa khó chịu và cực khổ,vì mỗi sáng sớm thức dậy,họ phải cào tuyết trước sân,phải lau kính xe và lái xe đi làm khi hơi ấm trong xe vẫn chưa kịp làm ấm người.Bù lại,gia đình em được hưởng cái thú vị nho nhỏ ,những ngày nghỉ ở nhà,quây quần bên nhau. Ăn tô phở nóng do mẹ em nấu,mẹ em nấu phở không thua gì nhà hàng,mẹ đã truyền nghề cho em rồi.Sao cho nước lèo trong,vừa thơm phức mùi bò mà không gây và thoang thoảng mùi gừng,cánh hồi.Khi nấu một tô phở,mẹ cầu kỳ nhúng tô vào nồi nước đang sôi,bánh phở nóng,tô nóng,và nồi nước lèo đang sôi lên sùng sục trên bếp,thế là tô phở khi bưng ra bàn vẫn còn bốc khói,nóng dãy tay,bỏng lưỡi và thơm phưng phức,càng làm cồn cào cả bụng, ăn tới đâu thấy ấm lòng tới đó.....
                          Tabi
                ( Em xứ núi Utah)
San Diego ngày...tháng...năm...
Nghe em tả,anh đã yêu phố núi của em,thành phố chỉ thấy núi và mây trời.
Nơi anh,quanh năm nắng ấm,nên anh thèm lạ lùng xứ núi,có gió lạnh,tuyết rơi.Mẹ anh cũng biết nấu phở,nhưng anh chưa bao giờ có cảm giác được ăn một tô phở tuyệt vời như em.Bù lại,vườn sau nhà anh,bố anh ra tay trồng trọt nhiều cây ăn trái miền nhiệt đới như vải,nhãn,hồng,táo tàu,và nhiều loài hoa nữa em ạ.
Thuở bé,anh đã coi khu vườn là thiên đường của anh,bố đã mua một con nai bằng đá,dựng ở góc vườn,làm những lối đi ngập đầy hoa cỏ,anh đã vui đùa,chạy nhảy trong khu vườn đó suốt cả thời thơ ấu.
Khi mùa Xuân về,cây cối bắt đầu ra hoa, ra lá.Tháng Tám trái vải chín,tháng Mười là mùa của chanh,cam,táo tàu và hồng.Tháng Mười Một kịp cho nhãn chín cây.Anh sống ở Mỹ mà đã được ăn thoả thích các loại trái cây ngon Việt Nam.
Nếu có dịp nào em đến thăm anh,sẽ mời em ra vườn hái trái hay ngắm hoa,em nhé….
        Mong ngày mình gặp nhau.
           Nguyễn bình An.
Mối tình thư qua lại đựơc mấy tháng,có khi một ngày họ đã trao đổi mấy lần thư và mấy lần gọi phone.Họ chờ thư như chờ ngày gặp mặt.Nguyễn bình An và Tabi đều đồng ý không gởi hình cho nhau cho đến ngày gặp gỡ đầu tiên của họ,bởi vì hình ảnh cũng chỉ là một khía cạnh,chưa nói hết một con người.Chỉ khi nào đối diện nhau,họ mới có thể quyết định đã thực sự yêu thích nhau chưa!
         Mỗi buổi sáng Tabi thường ra “ International Peace Garden” gần nhà, để vừa đi bộ nhanh vừa exercise ngắm cảnh .Nơi đây như một khu công viên rộng,với những vườn tược,hoa lá tượng trưng cho mỗi quốc gia,bao nhiêu là màu sắc,bao nhiêu là vẻ đẹp,những đồi dốc,những con đường nhỏ hẹp lẩn khuất giữa những bụi hoa…Tabi đi hoài mà chưa bao giờ thấy chán.
Bây giờ là cuối mùa Thu ,hầu hết cây cối trong vườn đã đổi màu đỏ và màu vàng rực rỡ,một vẻ đẹp huy hoàng trước khi trở thành mùa Thu chết,trước khi biến mất vào không gian vô tận.Người ta gọi đó là mùa Thu chín,như một trái chín mùi,thơm ngọt trên cây trước khi rơi rụng !
Lá vàng trải đầy trên các lối đi,và cả trong gió kia nữa,cũng mang màu sắc của mùa Thu huyền hoặc.Trời ơi,sắc Thu ở đâu mà ra nhiều thế? làm Tabi chết ngộp trong cảm xúc bâng khuâng.Cô nhìn trời mây qua những kẽ lá vàng trên cao,và ước gì có anh ngay bây giờ, để chia sẻ với cô cảm xúc này.
An đã hứa là sẽ đến thăm Tabi vào mùa Thu này,anh đang chọn ngày ,có lẽ một hai ngày nữa anh sẽ đến,mùa Thu không còn dài để đợi chờ anh đâu.Không biết anh như thế nào nhỉ? Có tao nhã như những lời thư anh viết không?...
Tabi chưa kịp mộng mơ thêm nữa thì tiếng cell phone của cô reo lên.An gọi,như thường lệ hàng ngày anh vẫn gọi cho cô trong giờ cô đi bộ, để nghe Tabi kể những chuyện vẩn vơ,Tabi đang chạy bộ được mấy vòng, đang đứng ở nơi nào,dưới một gốc cây hay bên cạnh một bụi hoa..v..v.. Để cho An có cảm tưởng như đang đi bên cạnh Tabi, đang thở cùng với Tabi trong một khoảng trời…
-         Chào em xứ núi Tabi,em đang chạy bộ ở “ International Peace Garden” phải không?
-         Vâng ạ,chào anh An phố phường nắng ấm,nhưng bây giờ em đang đứng dưới một gốc cây,và mùa Thu ở xung quanh em…
-         Hãy kể cho anh mùa Thu của em đi…
-         Em mới đọc báo,có một bài thơ em thích lắm,có lẽ vì giống tâm trạng của em,em sẽ mượn bài thơ này để kể cho anh mùa Thu lá vàng nhé?
-         Em có mang theo tờ báo à?
-         Em đã thuộc bài thơ rồi …
-         Thú vị quá,anh đang đợi nghe đây…
Tabi đứng dựa lưng vào gốc cây,cô cẩn thận và chậm rãi đọc từng lời thơ:
          Mời anh đến phố núi Utah,
         Mùa Thu chín,sắc màu đang rực rỡ,
          Một trời lá vàng,một trời lá đỏ,
          Con đường nào,anh cũng thấy mùa Thu.
                     Không thể nào vàng hơn lá vàng kia !
                     Và lá đỏ chưa bao giờ đỏ thế !
                     Em ngẩn ngơ đi giữa hai màu lá,
                     Chẳng biết màu nào,em thích nhất chiều nay?”
Tabi bỗng khựng lại,cô vừa phát hiện một bóng người đang luẩn quẩn ở phía trước mặt cô,dù rất xa.Mới đầu Tabi tưởng là khách đi dạo vườn như cô,nhưng sao người ấy cứ khi ẩn khi hiện làm Tabi lo lắng.Cô quyết định rời gốc cây,bước đi,nhưng Tabi đi đâu,quẹo lối nào thì trước sau gì cũng thấy bóng anh ta,một người mặc áo khoác dài và đội mũ len,cô chỉ biết thế chứ không thể nhìn mặt để xem là kẻ lạ hay quen,người hiền hay kẻ gian, đang rình rập cô với mục đích gì?
Giọng Tabi run lên trong phone:
-         Anh ơi…Em sợ.!
-         Chuyện gì vậy em ?
-         Hình như có một người đang…theo dõi em ?
-          Giữa ban ngày,em chỉ giàu tưởng tượng.Thôi Tabi hãy đọc tiếp bài thơ cho anh nghe đi.
-         Vâng,em sẽ cố gắng, để em lấy lại bình tĩnh một tí đã.
Tabi lấy giọng đọc tiếp những câu thơ,như muốn mang cả mùa Thu đến cho anh:
            “ Anh hãy cùng em ngồi dưới gốc cây,
             Trên thảm lá, đất trời vừa thêu dệt,
             Vùi trong lá đôi chân này mỏi mệt,
             Dấu cuộc đời bận rộn dưới sắc Thu.
                      Chúng mình hãy như hai kẻ lãng du,
                      Thảnh thơi ngồi, đợi từng cơn gió nhẹ,
                      Hình như có tiếng chân người bước khẽ?
                      Không phải đâu! Chiếc lá mới lìa cành…”
Bài thơ lại bị cắt ngang lần nữa,Tabi run sợ hơn lúc nãy:
-         Anh ơi,em sợ !
Vì cô vừa quay đầu lại, đã thấy người đó đang có vẻ đến gần cô hơn.Tabi lạc giọng đi:
-         Em không thể đọc hết bài thơ được nữa.Em phải về đây,em về đây…
Tabi hấp tấp bước về phía trước.
-         Khoan em…đừng vội cúp phone.Em đừng lo,anh không tin là người ta muốn hại em đâu!
-         Anh không thấy nên không thể hiểu được.Em xin anh,em phải về thôi.Tạm biệt anh nhé?
Tabi bước càng nhanh thì người lạ phía sau cũng bước nhanh hơn cô,và hắn đã nhanh chóng đứng trước mặt cô.Tabi kinh ngạc,cô cố dấu vẻ sợ hãi,nghiêm giọng hỏi:
-         Ông là ai? Tại sao ông theo dõi tôi suốt buổi sáng hôm nay?
Trong tay Tabi vẫn cầm sẵn cell phone và Tabi sẵn sàng bấm 911 nếu anh ta định giở trò thô bạo.
-         Anh đây mà !
Giọng nói của Nguyễn bình An,giọng nói cô đã quen thuộc mỗi ngày, đã thấm vào tim cô mỗi ngày với bao ngọt ngào,nên chỉ cần nghe ba chữ “Anh đây mà” cô đã nhận ra ngay.
-         Xin lỗi em! Anh đã làm em sợ,nhưng anh muốn dành cho em sự bất ngờ,tối qua anh đã đến Utah và ra đây đợi em.Nãy giờ chúng mình nói chuyện cell phone,tưởng rằng hai đầu khoảng cách xa xôi,nhưng anh lúc nào cũng nhìn thấy em, đi đằng sau em…
Tabi vẫn còn run,nhưng vì hồi hộp và vui mừng:
-         Anh ơi,chỉ một chút xíu nữa thôi là em…bỏ chạy rồi đấy…
Nguyễn bình An cởi mũ len ra,anh đẹp trai và cao lớn,anh sừng sững như gốc cây kia.Tabi thấy mình bé nhỏ lạ lùng.Còn anh,chắc suốt buổi sáng đến giờ,anh đã tha hồ ngắm Tabi rồi? Lúc cô đi chậm,.lúc cô đi nhanh,lúc cô đứng nói chuyện với anh,lưng tựa vào thân cây và một chân Tabi co lên, đầu cô nghiêng nghiêng để mái tóc lơi lơi bay trong gió,như đang là người mẫu làm duyên làm dáng để chụp hình trước cảnh đẹp thiên nhiên.Cô trách:
-         Em chưa gặp anh bao giờ,mà anh lại mặc áo, đội mũ len như thế,làm sao em không sợ ?
-         Đã bảo anh muốn cho em bất ngờ mà,Vả lại mùa Thu phố núi của em lạnh hơn anh tưởng…Nhưng bây giờ thì anh hết cảm thấy lạnh rồi,vì…có em.
Nguyễn bình An đứng sát vào cô,anh che gió cho cô,hay anh đang mang nắng ấm của San Diego về đây? Tabi không còn thấy lạnh nữa,hai má cô nóng bừng ,khi nghe anh nói:
-         Bác Thuý anh nhận xét em không lầm tí nào,còn hơn thế nữa.Anh rất hân hạnh được gặp em hôm nay,còn em?
Tabi ngượng ngùng,biết trả lời anh thế nào bây giờ? Mắt cô nhìn anh như mời gọi,anh theo cô đi về phía đồi cao soai soải,cả một thảm lá vàng trải khắp khu đồi,không biết có bao nhiêu cơn gió đã thổi qua? Và có bao nhiêu chiếc lá vàng đã rơi rụng nơi đây?ngửng mặt lên hay cúi nhìn xuống chỉ thấy một màu lá úa.Cô ngồi xuống gốc cây,anh ngồi xuống bên cô,và đọc lại một câu thơ lúc nãy:
-         “Anh hãy cùng em ngồi dưới gốc cây”…Tabi ơi,câu thơ này ai làm mà như của chúng ta ?
Rồi anh nói miên man như những chiếc lá vàng đang rơi theo chiều gió:
-         Nếu em không chê anh,anh mong ước được cầu hôn với em…
Tabi chợt nhớ lại câu chuyện bác Thuý kể,cô mỉm cười trêu chọc:
- Ngày xưa,mẹ anh nói đùa gả anh cho một cô bé nào đó,và anh đã …khóc, đòi ở nhà mãi mãi với bố mẹ cơ mà?
-       Thuở đó,anh ngây thơ bé bỏng.Nếu bây giờ anh cầu hôn cô Tabi,cô từ chối thì… anh cũng sẽ khóc như ngày xưa đấy…
Vài chiếc lá vàng vừa rơi trên đầu trên vai hai người khi anh đang âu yếm trao cô nụ hôn đầu.
                 Nguyễn thị Thanh Dương

                   ***              ***             ***              ****
             QUÁ  KHỨ    HIỆN  TẠI .
Em không ghen với những gì quá khứ,
Cuộc đời nào chẳng có những sân ga !
Nếu bất chợt một đôi khi anh nhớ,
Hình ảnh một người, kỷ niệm thoáng qua.
                 Đó chỉ là hạt bụi mưa rất nhỏ,
                 Theo chân anh lúc mệt mỏi giữa đời,
                 Dòng sông dài có khúc quanh trăn trở,
                 Đâu phải vô tình sông nước vẫn trôi.
Đó chỉ là hương hoa thơm phút chốc,
( Vườn năm xưa đã mờ dấu chân người),
Chỉ còn em và tình yêu bên cạnh,
Suốt cả đời chia sẻ những buồn vui.
                 Khi anh vắng, em thấy lòng trống trải,
                 Nhớ điều bình thường mà rất thân quen,
                 Nên cửa sổ phòng em không khép lại,
                 Đợi anh về như gío lúc nửa đêm.
Một bữa cơm chiều đâu cần quá khứ,
Vẫn ăn ngon khi có đủ chúng mình,
Khi anh ốm, bàn tay người yêu cũ,
Không thể thay em chăm sóc ân cần.
                  Hiện tại, quá khứ : vẫn là khoảng cách,
                 Đừng để hồn không biên giới mong manh,
                 Chuyện tình yêu mỗi thời gian mỗi khác,
                  Hãy nhìn đời thực tế nữa đi anh !
Em hiểu anh mỗi khi lòng xao động,
Nhưng xin anh đừng so sánh, phân vân…
Quá khứ là giấc mơ xa vời lắm,
Khi tỉnh ra, em hiện tại rất gần.
             Nguyễn thị Thanh Dương







  

No comments:

Post a Comment