Sunday, September 18, 2011

THƠ: NHỮNG NGÀY Ở SALT LAKE CITY

NHỮNG  NGÀY    SALT  LAKE  CITY
Tôi đến Utah một ngày cuối Đông,
Cơn mưa tuyết mịt mùng ngoài khung cửa,
Salt Lake City dường như ngừng thở,
Mải đắm chìm trong tuyết trắng mênh mông.
             Không hẹn ai mà tôi vẫn chờ mong,
             Mai nắng ấm để tôi còn xuống phố,
             Những ngôi nhà trên ngọn đồi xa đó,
             Đợi nắng về rực rỡ mảnh sân sau.
Để mùa Xuân thơm như mối tình đầu,
Để quên hết những tháng ngày băng giá,
Tôi sẽ nhớ như đã từng thương nhớ,
Tôi sẽ yêu như một thuở được yêu.
                 Để mùa Xuân về nắng gió về theo,
                 Hoa cỏ mọc trên đèo cao,núi thấp,
                 Hồn chập chùng trên ngọn cây xa tắp,
                 Nhớ ai mà tôi chân bước lao xao?
Đường dốc quanh co biết đến nơi nào?
Như những nẻo đường tình không lối thoát,
Salt Lake kia rồi,một màu xanh ngắt,
Như gương soi lồng lộng với mây trời.
             Tôi nghiêng mình soi nốt mảnh đời tôi,
             Đời quanh quẩn như sóng đùa trên cát,
             Mai tôi về mang theo lời khao khát,
             Tình mặn hoài như Hồ Muối,nghe anh? 
                         Nguyễn thị Thanh Dương
                   ( Feb. 2003)
                         ***         ***     ****
                          TÌNH  LỠ.
Có những điều không cần giải nghĩa,
Sao gió mưa làm ướt lạnh hồn ta?
Sao những tình đầu thường dễ chia xa?
Đời xô đẩy mỗi người về một phía.
           Anh ơi,chỉ cần một viên sỏi bé,
            Cũng làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn,
             Viên sỏi kia có khuấy động hồn anh?
            Làm thức dậy những bóng hình xưa cũ?
Anh có hỏi từng con đường góc phố?
Lá vàng rơi ngày ấy đã về đâu?
Em con sông xưa chảy mấy nhánh sầu,
Quanh co mãi chưa bao giờ gặp biển.
                 Hai chúng mình như chưa từng quen biết,
                 Đời vội vàng như những chuyến xe qua,
                  Vầng trăng trong em đã mấy tuổi già?
                 Nhưng thương nhớ một tình yêu vẫn trẻ.
Em sẽ hỏi sao rừng kia xanh thế?
Những cánh chim vẫn lạc lối bay về,
Lòng em buồn như một mái hiên khuya,
Căn nhà vắng không hơi người đến ở.
                      Có những điều không cần giải nghĩa,
                      Tình lỡ làng vẫn đủ nghĩa thương đau,
                      Những nhánh sông em biết chảy về đâu?
                      Khi mãi mãi không bao giờ gặp biển!
                                 Nguyễn thị Thanh Dương
                 ***                 ***           *****
           TÔI    NHỮNG GIẤC  MƠ.
Có những lúc tôi nằm mơ thấy biển,
Sóng vỗ về âu yếm.Cũng đôi khi
Thấy cuộc tình đã bị sóng cuốn đi
Về đâu đó.Người trăm năm lỗi hẹn.
                 Một thuở yêu anh,tôi về với biển,
                 Cát vô tình làm những ngón chân đau,
                 Mình vô tình làm mất mát đời nhau,
                 Tôi biển mặn nên vẫn hoài thương nhớ.
Có những lúc tôi nằm mơ thấy cỏ,
Trên cánh đồng xa không một bóng người,
Ngọn cỏ trên tay,tôi khóc hay cười?
Mai cỏ úa như đời người sẽ úa.
               Có những lúc tôi nằm mơ thấy gió,
               Tóc tôi bay lồng lộng buổi trưa Hè,
                Anh đến tìm tôi vai rộng nghiêng che,
               Tôi bỗng thấy một khoảng đời râm mát.
Ôi những giấc mơ buồn,vui,khao khát…
Giấc mơ nào tôi cũng chỉ thấy anh,
Khi thức dậy rồi,cuộc sống loanh quanh,
Tôi lại sống giữa đời thường vô nghĩa.
              Nguyễn thị Thanh Dương
   
                     ****               ****** 
                 HÃY  NẮM  TAY  EM.
Em sẽ đưa bàn tay cho anh nắm,
Ngày hôm nay hay có thể ngày mai,
Vào một ngày buồn hiu hắt mưa bay,
Em nghe tiếng gió bên trời vọng lại.
            Chỉ cần chút ánh trăng tàn le lói,
              Đủ cho em mơ một cõi xa xăm,
             Hay buổi chiều mây xuống thấp giăng giăng,
             Đủ khơi dậy trong lòng em mưa gió.
Em có khi hồn nhiên như lá cỏ,
Như cành cây vừa hé lộc,nẩy mầm,
Em cũng khó hiểu như một khu rừng,
Để anh thấy ngại ngùng tình trăm lối.
                  Chân thành đấy,bàn tay em vẫn đợi,
                  Mỗi khi thấy lòng trống trải cô đơn,
                  Lại gần em,anh sẽ hiểu em hơn,
                  Khu rừng ấy không còn là bí mật.
Em mạnh mẽ, điên cuồng như cơn lốc,
Những ngày vui cũng để gió cuốn theo,
Nhưng đôi khi em là một con mèo
Tội nghiệp! Trong góc nhà chờ ân huệ.
                   Em kiêu hãnh nhưng vô cùng bé nhỏ,
                    Chưa một lần anh chung bóng,chạm vai,
                   Thì bây giờ anh hãy nắm bàn tay,
                    Chia sẻ với em vầng trăng đến muộn.
Những mùa Thu đã qua từ lâu lắm,
Trăng của mùa nào trôi lạc về đây?
Để có người thao thức mãi đêm nay,
Hoa lá ngoài vườn buồn lây chưa ngủ.
                    Anh hãy vỗ về em con mèo nhỏ,
                    Làm nũng anh những giây phút chạnh lòng,
                     Hãy nắm tay em để giữa mênh mông
                     Của cuộc sống.Anh là người cần thiết.
                                 Nguyễn thị Thanh Dương
                


No comments:

Post a Comment