Friday, September 9, 2011

MÓN QÙA CỦA ÔNG SANTA CLAUS

                  MÓN QÙA CỦA ÔNG SANTA CLAUS.

Chị Bông đang ngồi trước computer để tìm kiếm gía vé máy bay cho cả nhà về Texas trong mùa lễ Giáng Sinh này. Cứ như một trò chơi đuổi bắt, có gía rất rẻ nhưng ngày giờ không thích hợp, chị liền du di dời đổi ngày giờ và hỏi ý chồng để cùng quyết định trước khi mua vé, thì khi chị quay lại gía vé đã tăng lên mấy chục đồng một cái, tính ra nhà chị cần 5 vé là mất toi gần 200 đồng, y như là chị bị…móc túi giữa ban ngày một cách công khai không được quyền kêu cứu. Không biết ai mà nhanh tay lẹ chân đến thế, đã chớp mất cái gía vé hời ấy của chị rồi.
Nếu chị chê, càng chậm trễ phút giây nào thì gía vé càng không bảo đảm rẻ hời nữa. Hãng máy bay chỉ chờ cơ hội để bán gía thật đắt cho những trường hợp cần thiết để bù trừ cho quanh năm suốt tháng đã bán gía rẻ khuyến khích người xử dụng đường bay.
Thế là chị đành mua vé. Thôi rút kinh nghiệm cho những lần sau, vợ chồng phải bàn trước trường hợp linh động để chị dứt khóat mua vé ngay khi gía rẻ.
Anh Bông cằn nhằn vợ:
-         Đã mấy lần rồi mà lần nào em cũng bảo lần sau sẽ rút kinh nghiệm là sao? Cái tội tham lam, gía rẻ rồi còn muốn kiếm nơi khác rẻ hơn. Cứ khư khư muốn chính em là người tìm kiếm mua vé máy bay trên net để tìm được gía rẻ cho vừa ý cơ.
-         Còn hơn để cho anh làm cái rụp, gía nào cũng mua cho xong.
-         Thế mà có lần còn rẻ hơn em mua đấy, lựa chọn đã đời cuối cùng gần tới ngày phải mua gía cắt cổ.
Còn 4 tuần nữa tha hồ cho chị chuẩn bị, có trẻ con nên phải mang nhiều hành lý, không thể giản tiện như người lớn được, mà thời buổi này hãng máy bay nào cũng có quy luật ký gởi hành lý phải trả tiền. Phần phục vụ ăn uống trên máy bay thì ít đi, chỉ lèo tèo ly nước và gói chip nhỏ. Tính tóan chi li thế không biết các hãng máy bay có ngóc đầu lên được không hay lại khai lỗ vốn và xin tài trợ của chính phủ?
Cô Tabi 7 tuổi hay tin mẹ đã mua xong vé máy bay về Texas thăm ông bà ngoại, nó mừng lắm, ríu rít như chim:
-         Mẹ ơi con không biết phải mang theo những quần áo gì? cả những cuốn sách của con nữa, con sẽ đọc sách cho bà ngoại nghe.
-         Con hãy mang những quần áo nào mà con thích, chúng ta sẽ đi lễ đêm Giáng Sinh tại Texas đấy nhé, con sẽ không phải đi giày ủng cao vì Texas không có tuyết như Utah.
-         Ồ, con chưa bao giờ đi lễ tại Texas cả. Thích qúa!
Chợt Tabi nhảy dựng lên:
-         Không , không thể được mẹ ơi…Ai sẽ ở lại nhà mà nhận những món qùa đêm Giáng Sinh của ông Santa Claus?
-         Ông sẽ để dưới gốc cây thông, khi chúng ta trở về sẽ mở qùa.
Tabi rên rỉ:
-         Nhưng món qùa của con không thể nằm im trong hộp mãi được, mẹ biết không năm nay con mơ ước ông Santa Claus sẽ cho một con chó con.
Chị Bông ngạc nhiên kêu lên:
-         Một con chó con? Không phải là thú nhồi bông chứ?
-         Dĩ nhiên, nó phải là con chó bằng thật để chơi với con.
-         Con ơi, hãy mơ thứ khác đi, một cái áo len đẹp hay một đôi giày ấm đi trong nhà vào mùa Đông?
-         Nhưng con chỉ thích con chó con.
Chị Bông đi tìm chồng, anh Bông đang ngồi đọc báo dưới nhà, chị thì thầm bên anh:
-         Mùa Gíang Sinh này con Tabi mơ món qùa tặng của ông gìa Santa Claus mang tới là một con chó anh ạ, và nó không muốn đi Texas nữa, ở nhà để đợi món qùa này Mình tính sao đây?
Anh Bông gấp tờ báo lại, băn khoăn như vợ:
-         Nó càng ngày càng lớn và đòi hỏi nhiều. Em hãy khuyên nó bỏ ý định ấy đi vì nhà mình bận rộn lắm, không ai có thể chăm sóc chó. Ngay cả Tabi, mình còn phải tắm rửa cho nó, tối ngủ đôi khi còn đái dầm nếu không mang diaper thì ướt cả nệm đó thôi.
 Đó là đôi lúc Tabi uống nhiều nước vào buổi tối, hoặc nó quên đi tiểu trước khi đi ngủ. Nhưng Tabi vẫn luôn phụng phịu phản đối  bố mẹ đã coi nó như một baby.
Hàng năm vợ chồng chị Bông vẫn là người thay ông Santa Claus, bí mật mua qùa cho các con để dưới gốc cây trong đêm Giáng Sinh.
Tabi viết thư cho ông Santa Claus, còn Betsy 4 tuổi chưa biết viết thì nói ra, đó những mơ ước trẻ con như một cái váy màu hồng như công chúa, hay hộp bút chì màu mới tinh v..v… Anh chị Bông đọc lén thư các con và mua qùa về, đợi chúng ngủ say đặt dưới gốc cây là xong. Sáng mai hai cô con gái thức dậy sớm chạy ra cây Giáng Sinh và sung sướng nhận gói qùa mang tên mình mà cứ tưởng là đêm qua ông gìa Santa Claus đã chui xuống từ ống khói mang đến . Trong gói qùa cho hai cô, bao giờ cũng có kèm theo lá thư, ông khuyên chúng phải chăm học và ngoan ngoãn thì năm nào ông cũng đến cho qùa. Thế mà năm nay, món qùa của Tabi đã khác hẳn, không là đồ vật nữa, mà là một con vật sống động thì anh chị Bông biết làm sao đây? Chẳng lẽ cho ông gìa Santa Claus thất hứa?
-         Hay là mình nói thật với nó ông gìa Santa Claus chỉ có trong sách truyện thôi? Hay ông Santa Claus năm nay bị cảm cúm H1N1 nên phải nằm nhà không đi phát qùa cho trẻ em được?
Anh Bông gạt đi:
-         Cả hai câu ấy đều khó tin dù với một đứa trẻ con 7 tuổi còn ngây thơ như Tabi, thà cứ để Tabi lớn dần và tự hiểu ông gìa Santa Claus chỉ có trong huyền thoại. Em chỉ có cách duy nhất là thuyết phục nó đừng mơ ước con chó nữa.
-         Ừ nhỉ, với lại còn con bé Betsy và thằng cu Holden mai này lớn thêm nữa, chúng nó phải tiếp tục hưởng những món qùa của ông Santa Claus trong suốt tuổi ấu thơ chứ.
Chị Bông lại đi lên lầu để gặp Tabi, chị dỗ dành sao đó mà nửa tiếng sau mặt chị tươi tỉnh
đến bên anh:
-         Tabi đồng ý không mơ ước chó con nữa. Khi nào lớn thêm chút nữa nó nhất định sẽ có một con chó yêu để nâng niu và chăm sóc. Vậy hành trình về Texas của chúng ta hoàn toàn không bị cản trở.
                                                 *************
Anh Bông đã chu đáo nhắn bưu điện giữ thư từ, và nhờ hai hàng xóm bên cạnh để ý giùm nhà cửa trước sau và một thứ quan trọng nhất là thuê người cào tuyết nếu tuyết ngập đầy lối đi, trong thời gian vắng nhà, thì anh mới yên tâm. Nhớ năm nào cả gia đình anh cũng vắng nhà vào dịp Giáng Sinh, hai tuần lễ sau về nhà, trời lạnh cóng mà đứng trước núi tuyết ngoài sân cao gần bằng đầu người, không có lối vào nhà, anh tưởng chừng như mình bất lực và gục ngã trước thiên nhiên, sau nhờ hàng xóm cho mượn xẻng và phụ anh cào tuyết làm tạm một lối nhỏ vào cửa chính, để vợ chồng con cái được bước vào nhà, mở heat lên, anh mới thấy được ở nhà mình vào mùa Đông là tuyệt vời nhất.
Cả nhà ra phi trường vào ngày 18 tháng 12 bằng taxi, thay vì lái xe van như dự tính ban đầu, vì mỗi ngày tiền gởi xe có mái che trong phi trường là 28 đồng, tính ra tốn gấp đôi tiền taxi.
Phi trường vào dịp lễ nghỉ cuối năm thật đông vui, ai cũng tay xách nách mang và chộn rộn. Anh chị Bông đã ký gởi hầu hết va ly để rảnh tay bồng bế dắt díu 3 đứa trẻ.
Ngồi trên máy bay rồi mà cũng chưa được yên với chúng, đứa này đòi ăn, đứa kia đòi uống, và thằng cu Tí Holden thì không thể nào thiếu bình sữa để bú dù đã hơn 2 tuổi .
Đến nhà ông bà ngoại thật là sung sướng, ông bà đã mua sẵn bao nhiêu là qùa bánh , trái cây và nhất là cây Giáng Sinh ngay giữa phòng khách với lấp lánh kim tuyến và qủa cầu đủ màu rực rỡ làm Tabi chợt nhớ tới món qùa mơ ước của mình, nó nũng nịu nói với bà ngoại:
-         Bà ơi, cháu mơ một con chó con từ ông gìa Santa Claus mà mẹ bảo cháu còn bé không chăm sóc được nên cháu không dám mơ ước nữa.
Bà dỗ dành:
- Đúng rồi, vì ở Utah bố mẹ cháu rất bận rộn, không thể giúp cháu được đâu.
Đang sống ở xứ lạnh tuyết rơi, về đây ít lạnh hơn và đường phố không có tuyết nên Tabi và Betsy thích ra ngoài sân chơi làm thằng Holden cũng chạy ra theo, chúng sống ở xứ lạnh quen, nên cái lạnh của Texas nếu trời có chút nắng nhẹ so ra chẳng thấm vào đâu, chúng chơi trò trốn tìm và đuổi bắt nhau từ sân trước đến sân sau cho đến khi thấm lạnh mới chịu vào nhà.
Đêm Giáng Sinh cả nhà cùng đi lễ. Nhà thờ Việt Nam ở đây to lớn và đông người hơn ở Utah nhiều, ai cũng mặc quần áo đẹp và trang trọng, hai cô bé Tabi và Betsy đã nhanh chóng làm quen được với vài đứa trẻ khác đồng trang lứa, còn thằng Holden  cũng lủn củn chơi với một thằng bé khác đang ngậm bình sữa như nó. Thế nên suốt buổi lễ hầu như ông bà, cha mẹ đều không bị quấy rầy .
Đêm về sau bữa tiệc Giáng Sinh thật khuya cả nhà mới đi ngủ.
Sáng hôm sau Tabi là người thức dậy sớm nhất trong số 3 chị em nhà nó, như thói quen khi ở nhà, nó chạy ra phòng khách nơi có cây Giáng Sinh để tìm món qùa Giáng Sinh, và ngạc nhiên đến sung sướng khi cô bé thấy một chú chó con mũm mĩm đang ngồi chồm hổm trong một cái hộp to, chó con mở  hai con mắt to đen nhìn Tabi thân thiện.
Cô bé qùy xuống ôm chầm lấy con chó và reo lên:
-         Đây chính là mơ ước của tôi.
 Cô bé thấy một phong thư bên cạnh chó con, có ghi tên của ông Santa Claus gởi cho Tabi, thế là nó liền mở ra đọc ngấu nghiến: “ Vì Tabi là một cô bé ngoan biết vâng lời cha mẹ, cô không dám mơ ước một con chó con vì chưa biết cách chăm sóc, nên ông Santa Claus cảm động lắm, vẫn gởi tặng cô bé con chó con này để làm bạn với cô suốt 2 tuần lễ tại Texas. Khi nào cô về Utah thì con chó vẫn ở lại đây để ông bà ngoại chăm sóc giùm, và mùa hè cô bé sẽ trở lại Texas thăm ông bà ngoại và thăm chó con luôn nhé, cho tới khi nào cô cảm thấy mình đã lớn hoặc bố mẹ rảnh tay hơn thì  sẽ có một chó con khác cho cô trong một đêm Giáng Sinh huyền diệu”
Tabi hét to lên đánh thức cả nhà cùng thức dậy:
-         Ông Santa Claus gởi chó con cho Tabi rồi !
Cả Betsy và Holden cũng có qùa của ông Santa Claus, ông theo chúng nó về Texas để tặng qùa đấy.
Nhìn nét mặt vui tươi của Tabi, Betsy, và vẻ lăng xăng của Holden , anh chị Bông mỉm cười nháy mắt với ông bà ngoại, người đã hoàn thành nhiệm vụ thay ông gìa Santa Claus mang những món qùa kỳ diệu của ông đến cho những đứa trẻ này.
                             Nguyễn Thị Thanh Dương.
                                 ( Dec.-2009)

                                     *************
                  MÙA ĐÔNG PARK CITY.
Đã xa rồi thành phố Park City,
Mùa đông tuyết trải đầy trên ngọn núi,
Mùa trượt tuyết mà bao người mong đợi,
Trên núi cao như lướt giữa trời mây.
                       Tôi thích đường Main phố cũ hao gầy,
                       Như thiếu phụ quên một thời trang điểm,
                       Những cửa hàng nhỏ trên hè phố hẹp,
                       Bước chân người qua đó vẫn đông vui.
Bất ngờ buổi chiều tuyết đã ngừng rơi,
Phố thêm đẹp vì sắc màu du khách,
Lộng lẫy qúa nào khăn quàng, áo khóac,
Mùi phấn hương thoang thỏang gío đưa về.
                           Tay nắm tay nhau, ấp ủ vai kề,
                            Khi đang yêu con đường nào cũng đẹp,
                            Con đường nào cũng là tình hò hẹn,
                            Phố núi mùa Đông  tuyết trắng lưng trời.                         
Tuyết lạnh, dường như ai cũng có đôi,
 Đi trượt tuyết, dạo phố chiều êm ả,
Hoàng hôn xuống, quán cà phê xa lạ,
Ghé vào đây tìm hơi ấm tình thân.
                             Tôi cũng có lần đi trên đường Main,
                              Giữa dòng người tôi thấy mình cô độc,
                              Hè phố tôi đi lên cao ngược dốc,
                              Gió ngược chiều thổi mái tóc tôi bay.
Hôm ấy một ngày cuối tháng Mười Hai,
Người ta vui, đợi chờ mừng năm mới,
Gió từ tuyết, gío thổi về từ núi,
Lạnh đêm giao thừa ai mãi tìm nhau.?
                             Đã xa rồi Park City còn đâu?
                             Tháng Mười Hai mấy lần về nơi đó?
                             Đường phố Main năm nào còn ai nhớ,
                             Tôi lang thang trong gío một mình tôi?
                                   Nguyễn Thị Thanh Dương.
                                       ( Dec.-2009)
 ( Park City một resort đẹp và nổi tiếng của Utah)
                                ************
                CHUYẾN BAY TÌNH YÊU.
Sáng nay em đáp chuyến bay tình yêu,
Xuyên qua những vùng trời thương nhớ,
Phi trường em đi, bước chân ai đó,
Trăm nỗi vui buồn, trăm nẻo về đâu?
                Không phải tháng bảy sao trời mưa Ngâu?
                Phi trường mờ trong làn mưa lất phất,
                Những ngọn đèn vàng sớm mai chưa tắt,
                Thao thức chờ như em đã chờ mong.
Anh ơi, máy bay đi trên đường băng,
Sao đường băng dài quanh co đến thế?
Làm chậm lại phút giây mình gặp gỡ,
Anh nơi kia xa cách mấy giờ bay.
                  Em xôn xao đếm từng phút nơi này,
                  Hình bóng anh chất đầy trong trí nhớ,
                  Ai kiểm soát được trái tim hành lý?
                  Ai đếm được tình như mây lang thang?
Anh ơi, máy bay rời khỏi đường băng,
Lao lên bầu trời như chim tung cánh,
Em gọi tên anh nhiều lần thầm lặng,
Để không lẻ loi trên chuyến bay dài.
                     Khi em ghé xuống phi trường thứ hai,
                     Vội vã đi tìm chuyến bay nối tiếp,
                      Em đã bay xong nửa đường hò hẹn,
                     Còn nửa đường xin hãy đợi chờ nhau.
Nơi cuối cùng em đến sẽ nhiệm màu,
Thành phố có anh không còn xa lạ,
Cám ơn chuyến bay vượt trời mây gío.
Cám ơn anh đã hội ngộ cùng em.
               Nguyễn thị Thanh Dương.
  
 




No comments:

Post a Comment