Friday, September 9, 2011

MẸ CHỒNG

Mẹ chồng .

Trần ai lắm Hoa mới được làm vợ Phi, bao nhiêu cuộc tình của thiên hạ trắc trở vì trăm điều trên thế gian này, còn của Hoa và Phi, chỉ vì mẹ của Phi, tức mẹ chồng của Hoa. Sao bà khó tính thế, Hoa và Phi yêu nhau đã 3 năm nhưng mãi bà chưa đồng ý, cứ mấy lần …suýt tổ chức đám cưới, rồi lại đình, đợi cho hai bên chín chắn thêm.
Lần đầu tiên khi Phi dẫn Hoa về ra mắt mẹ, Hoa rất tự tin vào tình yêu của hai người, Hoa lại xinh đẹp, cô chắc là bà mẹ chồng tương lai sẽ hài lòng hãnh diện lắm.
Lớn lên ở Mỹ, nên Hoa nói chuyện với bà rất tự nhiên thoải mái, trong khi bà chỉ im lặng lắng nghe. Vài ngày sau Phi gặp Hoa , nhăn nhó trách:
- Sao em khờ quá vậy, em nói chuyện với mẹ anh mà khoe sở thích đi shopping, ăn mặc fashion, thích party, ăn nhà hàng…thì có bà mẹ nào dám rước về làm dâu? để cho con trai mình phải è cổ ra đi làm kiếm tiền cho con vợ nó xài hở em??
Cô ngây thơ mở to đôi mắt:
- Sao anh từng bảo em rằng đó là những sở thích dễ thương?
- Nhưng anh khác, mẹ anh khác, anh mê em nên em làm cái gì anh cũng thấy dễ thương, chứ mẹ anh có mê em đâu.
Hoa lo lắng hỏi:
- Thế mẹ anh nhận xét em thế nào? Anh cứ nói thật để em biết sai mà sửa.
- Mẹ anh nói em đỏng đảnh, chưa thể cưới về làm vợ được.
Cuối cùng cô em đỏng đảnh Hoa cũng được lên xe hoa về nhà anh Phi, có bà mẹ chồng mà cô vẫn còn một mối hận chưa nguôi, để lấy được con trai bà xong, Hoa sẽ tính tới bà ,luật đời có vay có trả.
Ban đầu, Hoa không chịu sống chung với mẹ chồng, nhưng Phi đã hết lời năn nỉ, phân bày, và cũng có lý quá nên Hoa không thể thay đổi được, Phi là con một, bố đã mất, chỉ một mẹ một con, không lẽ để bà ở riêng? hơn nữa ngôi nhà của bà vừa rộng vừa đẹp, tội gì hai vợ chồng lếch thếch ra ở apartment, vừa mất thể diện vừa tốn tiền, mà thôi ở chung cũng có cái lợi, Hoa sẽ cho bà biết thế nào là cay đắng, như Hoa đã từng cay đắng vì bà, Hoa sẽ hành hạ Phi, “máu chảy ruột mềm” con bà khổ tâm một bà sẽ khổ tâm mười.
Mẹ chồng Hoa vì sức khoẻ yếu nên bà nghỉ hưu sớm, hai vợ chồng Hoa đi làm, bà ở nhà cơm nước tươm tất, những món ăn Bắc kỳ của bà Hoa ăn không nổi: cà pháo mắm tôm, canh thịt bò cho rau răm, canh cà chua lại đập thêm quả trứng quậy tung lên thế mà Phi khen ngon, hay nước rau muống luộc cho vào mấy lát cà chua, vài tép tỏi, tí muối và bột ngọt, hai mẹ con Phi cho là tuyệt vời, còn Hoa thì lạnh lùng nhịn cơm, đi nấu mì gói.
Mẹ chồng biết ý Hoa ngay, bà cộng thêm các món ăn miền Nam vào thực đơn hàng ngày của nhà bà: canh khổ qua nhồi thịt, cá kho tộ, canh chua, canh cá nấu ngót…Thế là đề huề, trên bàn ăn không có lý do gì để cuộc chiến ngầm giữa mẹ chồng và nàng dâu có thể xảy ra nữa.
Khi Hoa có bầu, Phi hớn hở nói với mẹ là Hoa thèm ăn món nọ món kia, “cầu được ước thấy” Hoa thích chí, ít ra Hoa cũng đang là người thắng cuộc, cho bà mẹ chồng phục vụ hết hơi luôn. Chắc bà cũng bực mình bất mãn? nhưng vì thương con trai nên phải chiều dâu thôi.
Hoa thấy ngứa mắt với cái cảnh bà mẹ chồng những lúc rảnh ngồi đọc báo, mà toàn là báo Mỹ “ USA Today”, cứ làm ra vẻ ta đây trình độ lắm! Hay ho gì đâu, mỗi lúc đọc báo lại thấy bà chạy vào phòng vác cuốn tự điển Anh-Việt, to tổ bố ra để bên cạnh, rồi lấy bút đỏ gạch những chữ trên tờ báo, cặm cụi mở tự điển soành soạch, hết trang nọ đến trang kia. Cũng may bà chỉ đọc vài mục, chứ nếu bà đọc hết tờ báo thì đến ngày mai cũng chưa xong. Có lần Hoa đã châm biếm hỏi bà:
- Mẹ đọc báo Việt Nam cũng đủ rồi, đọc báo Mỹ làm gì cho vất vả?
Bà thản nhiên đáp:
- Báo Mỹ tin tức sớm hơn, vả lại cũng là cách để mẹ ôn tiếng Anh.
Chỉ hão huyền- Hoa nghĩ thầm-tuổi đã già, cả ngày ngồi nhà mà còn bày đặt luyện tiếng Anh, để mang về bên kia thế giới xài chắc?
Như đọc được ý nghĩ của Hoa, mẹ chồng đủng đỉnh tiếp:
- Sự hiểu biết bao giờ cũng cần thiết con ạ, nếu mẹ có đi ra chợ, ra phố, biết chút đỉnh tiếng Anh để mà ứng phó. Chẳng lẽ gặp sự việc gì lại nói hãy chờ đấy, để tôi về hỏi con tôi à?
Bà còn thường xuyên ra thư viện mượn về một đống sách đủ loại, sách truyện, sách về một bộ môn nào đó…Nói tóm lại toàn là những thứ sách khó đọc, bà có những giờ đọc sách riêng, coi tivi, nghe nhạc riêng…những thú vui của bà lặng lẽ một mình một cõi càng tách rời bà với Hoa, cô không thấy thích bất cứ điểm nào của bà cả. Thôi nhé, hai chúng ta sẽ không bao giờ hoà hợp, hay nói một cách khác, hai chúng ta là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp gỡ, như định nghĩa trong toán học. Hoa khẳng định thầm như thế.
Được chồng yêu chiều nên Hoa chưa có cách gì hành hạ Phi cho được, hai mẹ con Phi làm đủ các việc vặt trong nhà để Hoa được nghỉ ngơi với đứa con trong bụng. Phi kể, ngày xưa bố cũng yêu mẹ, chiều mẹ như thế. Hoa quả quyết :
- Vậy là nhà anh có máu di truyền từ đời cha sang đời con chỉ biết chiều vợ, cung cúc hầu vợ thôi.
- Ý em muốn nói là…sợ vợ chứ gì?
- Nói ra sợ anh buồn…
Rồi cô giật mình thở dài:
- Em đang mang bầu con trai, nó không giống bố thì cũng giống ông nội nó thôi, chết mất !
- Em thật là mâu thuẫn, em hả hê sung sướng vì được chồng cưng chiều, còn con trai, em lại không muốn nó như vậy.
- Em vậy đó, ngu gì để con trai mình phải đi hầu hạ vợ nó hở anh? Con trai mà sợ vợ là hèn - cô nhìn anh an ủi- dĩ nhiên trừ anh và bố anh. Em sẽ dạy cho nó chỉ huy vợ, chỉ biết ra lệnh chứ không bao giờ tuân lệnh.
Phi hớn hở:
- Để anh thử nhé?
- Không! không! đời anh OK rồi, chỉ đời con mình thôi.
                                  **           **
“Yêu nhau lắm cắn nhau đau” ông bà ta đã nói thế, hai vợ chồng Hoa cũng có lúc giận hờn lục đục, mỗi lần giận Hoa làm to chuyện thêm, cô bế con về nhà mẹ, ngày hôm trước hôm sau Phi lại đến xin lỗi (dù hầu hết Phi không có lỗi gì cả, vì truyền thống nhà anh như Hoa đã nói, là chiều vợ, sợ vợ mà ) và rước vợ con về.
Lấn này Hoa bế con về bên ngoại 3 ngày rồi mà chưa thấy Phi động đậy gì. Hôm ấy Hoa đi làm về, mẹ chồng chưa kịp nấu cơm, cô tỏ vẻ khó chịu .Mẹ chồng nói sắp tới giờ nấu cơm thì nhận được phone của bạn bè ở xa, họ nói dài quá, tính bà cả nể không thể dứt ra được. Hoa vào phòng cằn nhằn với Phi là mẹ anh cũng lắm chuyện, Phi bênh vực mẹ, đôi khi người ta cũng cần hi sinh một chút cho bạn bè…Thế là hai vợ chồng cãi nhau, giận nhau.
Thật ra Hoa chẳng đói bụng, chẳng cần ăn cơm đến thế, mà đây là dịp để cô được chỉ trích mẹ chồng, chẳng biết bụng dạ bà đối với cô thế nào, nhưng bà khôn ngoan thế kia, tìm đâu ra sơ hở ? Thế là ngay chiều hôm đó cô ôm con về nhà ngoại, cái chiến thuật cũ rích của cô để hành hạ chồng và mẹ chồng.
Khi Hoa vừa bước chân vào nhà, bà chị dâu đã nói nửa đùa nửa mai mỉa:
- Gớm cô Hoa lại về thăm nhà để mai chú ấy phải đến năn nỉ phải không?
Hoa kiêu kiêu:
- Chị biết rồi còn hỏi, nhưng lần này em không thèm về ngay đâu, rồi chị xem.
Má Hoa mắng yêu con gái:
- Vừa vừa phải phải thôi con, thấy thằng chồng cưng rồi làm tới, có ngày nó cho đi luôn đó.
- Con thách đó má, anh Phi mà làm điều đó chẳng khác nào người ta bảo trái đất ngừng quay.
Đêm ôm con ngủ tại nhà mẹ ruột Hoa hài lòng tưởng tượng ra Phi đang nằm chèo queo một mình trong phòng ngủ, con trai trăn trở buồn tênh thì bà mẹ chồng kia chắc cũng trăn trở không kém, bà sẻ hiểu Hoa cần thiết cho con trai bà biết bao nhiêu, thế mà ngày xưa bà đã mấy lần ra phán quyết ngăn cản hôn nhân của hai người. Đây là bài học bà nhớ để dành cho kiếp sau bà xài.
Sau ba ngày cả nhà Hoa bắt đầu thắc mắc, ba má Hoa muốn gọi phone sang nhà Phi ,nhưng Hoa gạt phắc đi, chuyện của con ba má để con lo, ba má mà xía vô là con bỏ nhà đi luôn đó, nên ông bà đành ngồi im chờ dù lòng nóng như lửa đốt.
Còn bà chị dâu cười mỉm tinh quái:
- Lần này chú Phi để cô Hoa ở chơi nhà ngoại cho đã ấy mà, chắc tuần tới chú mới đón về.
Hoa đang xốn xang tự ái, nghe bà chị dâu nói thế cô càng muốn điên lên, bà chị đang ganh tị với cô đấy, chị lấy anh của Hoa, chiều chồng và phục vụ chồng hết lòng, chị lép vế, xấu hơn anh, làm ít tiền hơn anh nên lúc nào cũng phải o bế để giữ chồng, làm gì có chuyện anh của Hoa phải năn nỉ, ỉ ôi đi tìm chị nếu chị bỏ đi như Hoa !
Từng ngày trôi qua, đã một tuần rồi, Hoa thực sự mong đợi Phi đến, mỗi lần điện thoại reo, mỗi lần có tiếng xe đậu ngoài cửa, cô thầm van vái đó là Phi. Cả nhà đang nhìn cô với ánh mắt thương hại và lo âu, má nói:
- Già néo có ngày đứt dây, cứ bỏ đi thế này nó buồn có bồ khác mấy hồi.
Ba nói:
- Con tự bỏ đi phải tự mà về, xin lỗi chồng, xin lỗi mẹ chồng
Trới ơi! Kiêu ngạo đầy mình như Hoa, thà đùng một cái cô trúng gió chết còn sướng hơn là làm như thế.
Còn bà chị dâu nhỏ nhen ganh tị đang nhìn lén phía sau cô với ánh mắt diễu cợt hả hê, cứ mỗi ngày trôi qua Hoa còn ở đây, vẻ mặt bà chị dâu càng hớn hở ra, làm như khi người khác mất hạnh phúc thì hạnh phúc nhà chị ta sẽ được nhân lên vậy.
Chuyến này Hoa mất uy tín với gia đình rồi, quê không để đâu cho hết, tối nằm ngủ ôm con Hoa nhớ Phi, câu nói của má cô còn lởn vởn trong đầu, nếu Phi có người yêu khác? kinh khủng quá cô không dám nghĩ đến nữa. Còn bà mẹ chồng, chắc bà đang là kẻ đắc thắng khi thấy con trai bà không còn quỵ luỵ cầu cạnh vợ nữa . Hừm ! nếu vợ chồng Hoa phen này mà đổ vỡ thì bà mẹ chồng còn ăn mừng kia đấy.
Ngày thứ tám, Hoa nghe thấy có tiếng xe đậu ngoài cửa, cô hồi hộp lắng nghe tiếng cửa xe đóng, tiếng chân đi và tiếng gõ cửa…Ôi, những tiếng động tầm thường ấy sao bây giờ nó quan trọng đến thế, làm cho Hoa hồi hộp đến thế, cô hình dung ra Phi đang đứng ngoài cửa, cái tội muộn màng này anh ta sẽ phải trả một giá rất đắt, Hoa sẽ mặt lạnh, sẽ nhìn Phi bằng ánh mắt… xa xôi (dù trong lòng thì rất muốn được nhào vào vòng tay anh).
Nhưng khi cánh cửa mở ra, Hoa ngỡ ngàng, không phải Phi mà là mẹ Phi, bà đến đây làm gì? để làm tan nát thêm cõi lòng của cô hay để lên mặt dạy đời cô? để cô phải hạ mình năn nỉ mẹ chồng và chồng cho phép cô quay về nhà ư?
Vẫn giữ vẻ mặt xa cách đầy nghi ngờ, Hoa im lặng đợi mẹ chồng lên tiếng trước. Bà mỉm cười, bình thản nói như chẳng có chuyện gì đã xảy ra:
- Mẹ đến đón hai mẹ con con về đây, mẹ nhớ cháu nội quá.
Hoa chưa hết ngỡ ngàng:
- Anh Phi nhờ mẹ đến đây phải không?
- Chính mẹ, con là con dâu của mẹ, thằng cu tí là cháu nội của mẹ.Ta phải về nhà thôi, một tuần qua chồng con buồn thế là đủ rồi.
Lời nói của bà như một mệnh lệnh, như một hồi chuông reo vui trong lòng Hoa, tám ngày qua là một khối tuyệt vọng, Hoa ân hận tự biết mình quá đáng, tự dồn mình vào một cái bẫy không lối thoát, mẹ chồng như một bà Tiên kỳ diệu, bất ngờ đến cứu nguy cho cô.
Nhìn ba má tươi cười, nhìn bà chị dâu đã tắt cái vẻ mặt hớn hở đang tròn xoe mắt đứng nhìn, Hoa thấy sung sướng và hãnh diện, cái cảm giác tuyệt vời gấp trăm lần ngày cô được đón dâu về nhà chồng.
Về tới nhà Hoa đã thấy Phi mừng rỡ chạy ra ôm vợ, ôm con, anh hôn túi bụi lên hai mẹ con làm Hoa cảm động muốn khóc, mẹ chồng bế cháu nội nựng nịu cho Hoa mang đồ vào phòng, chỉ có hai vợ chồng, Hoa ôm chầm lấy Phi, tự đáy lòng cô thốt lên:
- Em xin lỗi anh nhé!
- Từ ngày em về làm vợ, lần đầu tiên anh được nghe em nói một câu … lép vế  như thế này.
Hoa bẻn lẻn:
- Người ta biết lỗi rồi mà!
- Người ta làm cho…người ta đau khổ quà chừng, có biết không?
Hoa nũng nịu:
- Vậy sao anh không đến đón em sớm? Để người ta đợi quá chừng, có biết không?
- Anh muốn dạy em một bài học chứ thì giờ đâu mà đi năn nỉ em mãi, xin lỗi em mãi, mẹ tâm lý lắm đấy, mẹ biết anh đang buồn, mẹ biết em đang ở cái thế kẹt, nên mẹ ra tay cứu nguy, sợ để lâu, quá đà , thì hạnh phúc của chúng mình sẽ tan vỡ. Khi thấy mẹ chở em về là anh hiểu ngay.
Hoa ngẩn ngơ:
- Bấy lâu nay em thấy mẹ ít nói, em cứ tưởng mẹ còn ghét con dâu.Thì ra mẹ tuyệt vời quá!
- Chúng ta và mẹ là hai thế hệ khác nhau, mẹ thích sống nội tâm, nhưng đâu có nghĩa là không cởi mở, không biết thương yêu hay cảm thông với người khác. Tại em chưa hiểu mẹ đấy thôi, mẹ thương và lo cho vợ chồng mình từng tí một, vậy mà em còn đỏng đảnh.
Đôi mắt cô lại mở to và ngây thơ như ngày nào:
- Vậy hả anh? em ân hận quá. Nhưng này anh, hồi trước mẹ anh và bây giờ anh cũng nói em đỏng đảnh, em chẳng hiểu “đỏng đảnh” nghĩa là gì?
- Những gì em vừa làm hơn một tuần qua là đỏng đảnh đấy!
Cô kêu lên:
- Vậy thì em đã học được ở mẹ một điều rồi anh ạ , sau này khi con trai mình lớn lên, em sẽ là bà mẹ chồng chọn vợ cho con, sẽ không bao giờ em đồng ý cho nó lấy bất cứ con nhỏ nào mà …đỏng đảnh như em đâu.,.
                                                Nguyễn thị Thanh Dương
                ***          ***        ***         ***
Một thời tương tư .

Tôi có một thời tương tư anh,
Cả thành phố bỗng là sa mạc,
Với những buổi chiều tôi ngơ ngác,
Biết về đâu ? Tôi đã lạc tôi rồi.
             Bóng dáng anh che khuất cả bầu trời,
              Tôi không thấy ngày mưa hay nắng,
              Chỉ thấy đôi mắt anh thầm lặng
              vô tình nhìn tôi . Giông bão đến không ngờ.
Với những buổi chiều tôi ngẩn ngơ,
Trên đường phố không tên, không bảng hiệu,
Điều kỳ lạ chỉ một mình tôi hiểu,
Tất cả con đường đều mang một tên anh.
               Tôi đã một thời như trái còn xanh,
               Trong vườn đời mênh mông nhiều trái ngọt,
                Mười tám tuổi, tôi yêu anh mỏi mệt,
                ( Trái tình xanh, chua chát tuổi dại khờ )
Thời gian trôi và cho đến bây giờ,
Tôi chín ngọt tuổi đời nhiều nắng gió,
Đã từ lâu tôi không yêu anh nữa,
Một thuở tương tư đã mất đâu rồi ?
               Đôi lúc nghĩ về anh , tôi chợt mỉm cười,
               Điều tầm thường cũng trở thành khát vọng,
               Tội nghiệp tôi đã một thời mơ mộng !
               Tưởng thế gian chỉ có một người.
Bây giờ nhìn lứa tuổi đôi mươi,
Người ta yêu, dù vui hay đau khổ,
Có ai đã tương tư như tôi ngày đó ?
Trái tình còn xanh, xin chớ rụng xuống đời.

         Nguyễn thị Thanh Dương


No comments:

Post a Comment