Monday, September 5, 2011

THÀNH PHỐ MỘT MÌNH ANH.
                  ***********

      TIẾC THƯƠNG.
( Theo bài “ Loyal Dog mourns at casket of fallen Navy SEAL” )

Người lính Mỹ đã trở về quê nhà,
Lặng lẽ buồn trong một chiếc áo quan,
Anh vừa tử trận ở Afghanistan,
Cuộc chiến nơi đây chưa hề ngừng nghỉ.
              Đón ngày trở về của anh lính trẻ,
              Cũng có vòng hoa, cũng có người thân,
              Tháng Tám mùa hè đã khóc thương anh,
              Lá khô rụng đâu cần mùa Thu đến.
Anh lính nằm đây với hoa với nến,
Ngọn nến lung linh như gọi hồn ai,
Lá cờ Mỹ phủ trên chiếc quan tài,
Xung quanh anh có người thân, bè bạn.
                Và có con chó của anh đến tiễn,
                Tiếc thương anh nằm phục dưới quan tài,
                Chắc nó hiểu ra được nỗi đau này?
               Chủ của nó đã lìa đời, xa cách.
Không biết nói, không có giọt nước mắt,
Nó nằm đây hơn cả triệu lời buồn,
Nó nằm đây rũ rượi một màu tang,
Có ấm lòng anh một lần gặp cuối?
               Vĩnh biệt anh những ngày nào gần gũi,
               Con chó yêu và cậu chủ chung nhà,
                Mảnh vườn sau khi chạy đuổi vui đùa,
                Con chó và anh bao tình thân thiết.
Con chó  nằm dưới quan tài người lính,
Như chịu tang anh, không nỡ chia lìa,
Khi tình cảm con người có lúc vơi đi,
Một con chó trung thành điều đáng qúy.
                Ngày hôm nay đang cử hành tang lễ, *
                Đưa anh về nơi an nghỉ  nghĩa trang,
                Trong tiếng kèn truy điệu tiếc thương anh,
                Có con chó cùng âm thầm nức nở.
         Nguyễn Thị Thanh Dương.
          ( August 31,2011)
*August, 19-2011
    
   BIỂN CŨNG CHIA ĐÔI.
( Cảm tác theo: “Biển chia đôi, tại Hàn Quốc” )

Chắc gì có tình yêu suốt đời?
Như anh đã hứa hẹn với tôi,
Những điều không thể còn có thể,
  biển cũng có lúc chia đôi.
              Tôi nghe như một chuyện diệu kỳ,
              Giữa biển xuất hiện một đường đi,
              Dù chỉ một vài giờ ngắn ngủi,
              Nối đảo này liền với đảo kia.
Vẫn biết rằng biển sóng mịt mù,
Kiếp người mong manh, thật phù du,
Sóng vào bờ cuốn trôi tất cả,
Vật chất, con người vào thiên thu.
                  Nhưng người ta vẫn lấn biển khơi,
                  Kiếm thêm từng tấc đất nhỏ nhoi,
                  Vẫn chặn lại từng cơn sóng dữ,
                  Tình biển và tình đất không nguôi.
Biển rộng muôn đời xanh mênh mông,
Có thuyền nào đi hết biển không?
Ai dám mơ con đường rẽ biển?
Chia làm hai bến đợi, bến mong.
                Thì chẳng mơ gì chuyện tình yêu,
                Như lời anh hứa sẽ dài lâu,
                Trăm năm dù có là cơn gío,
                Ai biết gío đi đâu? về đâu?
Tình đẹp cũng có thể chia phôi,
Như trời mưa, nắng. Chỉ thế thôi,
Lòng người thì sâu xa như biển,
Mà biển cũng có lúc chia đôi.
         Nguyễn Thị Thanh Dương
                 (August, 26, 2011)
               
               



             
    LỤC BÌNH TRÔI.
( Cảm tác từ hình ảnh )

Bên này sông có một mình tôi,
Chiếc cầu gỗ không một bóng người,
Bên kia là cánh đồng hiu quạnh,
Ngọn gío đi hoang đến cuối trời.
             Lục bình theo con nước trôi mau,
             Chiều xuống mây như bay ngang đầu,
             Tôi bơ vơ giữa mây và nước,
             Lục bình buồn lặng lẽ qua cầu
Tôi muốn theo lục bình qúa giang,
Lục bình và tôi cùng lang thang,
Ta đi giữa hai bờ xa lạ,
Ta gặp đò dọc hay đò ngang.
               Tôi biết có những ngày nắng lên,
               Dòng sông lấp lánh vui bình yên,
               Dập dềnh những sắc hoa màu tím,
               Hoa Lục bình vừa nở trên sông.
Và có những ngày trời đổ  mưa ,
Nước sông dâng ngập cả đôi bờ,
Ẩn chìm trong màn mưa trắng xóa,
Lục bình lướt trôi như hồn ma.
               Có mệt mỏi không lục bình ơi?
               Về đâu cho hết một cuộc đời?
                Bao giờ hoa lá tàn rơi rụng?
                Lục bình khô ấy sẽ ngừng trôi?
Tôi bước qua cầu sang bên kia,
Chốc nữa tôi sẽ quay trở về,
Còn lục bình vẫn trôi đi mãi,
Giữa chợ đời hãy giữ tình quê.
      Nguyễn Thị Thanh Dương
         ( August, 19, 2011)              .
,

              KHÔNG CHỜ ĐỢI AI.
(Đáp bài thơ “Em đứng chờ ai” của Vũ Kim Kỳ)

Vẫn là nơi chốn cũ,
Vẫn là ghế đá xưa,
Một mình tôi qua đó,
Bây giờ là mùa Thu.
                Tôi đi trên đường sỏi,
                Dấu chân mình ngày nào,
                Không bao giờ tôi hỏi,
                Dấu chân người về đâu.
Lối đi quen bỗng lạ,
Biết bao người qua đây,
Tôi không chào ghế đá,
Nay đã thuộc về ai.
                Có hôm chiếc ghế đá,
                Buồn như kẻ mồ côi,
                Không ai ngồi tâm sự,
                Chỉ có lá Thu rơi.
  Ngày chúng mình bên nhau,
  Mùa Thu đẹp mơ màng,
  Ngày chúng mình xa nhau,
  Mùa Thu buồn mênh mang.
               Không đợi ai đâu nhé,
               Tôi chỉ dạo quanh chơi,
               Tình anh như chiếc lá
               Mùa Thu rụng xuống đời.
Sao tôi lại ngồi xuống?
Chiếc ghế đá không người,
Nơi này là kỷ niệm,
Mùa Thu ơi, anh ơi !
                 Tôi lạnh lùng tự nhủ,
                 Không có ai để chờ,
                 Tôi quay lưng qúa khứ,
                 Tình yêu một trò đùa.
Là tôi đã dối lòng,
Làm sao tôi quên được,
Hình bóng anh vẫn còn,
Vọng về trong ký ức.
                Thì ra tôi vẫn đợi,
                Hẹn hò ghế đá xưa,
                Mấy mùa Thu cũ, mới,
                Dù anh thì rất xa.
     Nguyễn Thị Thanh Dương
            ( August, 17, 2011)
                     
      MÙA THU CHÍN.
Em khăn áo mỏng bước vào mùa Thu,
Mùa Thu chín cho nhân gian tình tự,
Như máu về tim mùa Thu lá đỏ,
Qủa tim em tình chín đỏ mấy mùa.
                 Lá cây làm dáng rủ bóng mặt hồ,
                 Như cô gái mặn mà soi nhan sắc,
                 Bờ đá, cỏ dại ven hồ say đắm,
                 Muốn nước hồ xanh, muốn lá đỏ hoài.
Chiếc cầu gỗ bắc qua hồ chơi vơi,
Chìm khuất trong chùm lá cây rực rỡ,
Lá rụng trên cầu, lá bay theo gío,
Quấn quýt chân người vừa bước qua đây.
                 Mùa Thu chín vàng u uẩn trời mây,
                 Màu vàng trên cây, màu vàng dưới đất,
                 Em thích đi giữa con đường im vắng,
                 Nghe mùa Thu lá đổ ở xung quanh.
Em nghiêng vai cho mùa Thu mong manh,
Lá rơi xuống một câu thơ bất chợt,
Con đường dài màu lá vàng vô tận,
Em đi hoài chưa hết một bài thơ.
                  Mùa Thu trong vườn xào xạc lá khô,
                  Qủa táo chín rụng rơi nằm trên lá,
                  Cắn miếng táo tươi da căng mọng đỏ,
                  Em nếm mùa Thu thơm ngọt lạ lùng.
Sáng mai những qủa táo chưa kịp buồn,
Mùa Thu rộng, góc vườn này quên lãng,
Vài con sóc đã về đây gặm nhấm,
Qủa táo lăn theo chân sóc vui đùa.
                     Em mê man với đất trời mùa Thu,
                     Lá đỏ, lá vàng gọi tình yêu đến,
                     Qủa táo thơm của tình em vừa chín,
                     Mùa Thu này sẽ rụng giữa vườn anh.
           Nguyễn Thị Thanh Dương.
            *****************     
    LỜI NGƯỜI DƯỚI MỘ.
Em nằm dưới đáy mộ sâu,
Thương nhau xin hẹn kiếp sau tìm về,
Đường em mây phủ sương che,
Đường anh một bóng chắc se sắt lòng?
Hồn em cũng biết khóc thầm,
Khi tình chưa đủ trăm năm bạc đầu,
Ai không mong chuyện dài lâu?
Tình nào không đẹp sắc màu nên thơ?
Cũng chỉ là một giấc mơ,
Khi ta đã bước sang bờ bến kia,
Em nằm đây với đêm khuya,
Em hiu quạnh với nắng trưa muộn màng,
Em nghe gío thổi mùa sang,
Em nghe mưa kể hợp tan chuyện đời,
Nghĩa trang rộng, em lẻ loi,
Nhớ mùi hương khói, nhớ người đến thăm,
Nấm mồ này vẫn đợi anh,
Hương hoa thơm chỗ em nằm ngàn Thu,
Ngồi bên mộ, anh trầm tư,
Nỗi đau vẫn mới như vừa hôm qua,
Cám ơn anh tình thiết tha,
Dù mỗi ngày mỗi cách xa nhau rồi,
Thăm em giây phút này thôi,
Trần gian anh hãy tìm vui một mình,
Ngày mai hoa sẽ héo tàn,
Khói hương sẽ tắt mộ em lại buồn.
         Nguyễn Thị Thanh Dương

         BÓ HOA KHÔ.
Hôm nào anh gởi tặng,
Em một bó hoa Hồng,
Lá và hoa tươi thắm,
Lời yêu thương mặn nồng.
           Hoa để trong phòng ngủ,
           Đêm phảng phất mùi hương,
           Tưởng như anh ở đó,
           Em thương ơi là thương.
Những hoa Hồng cánh mỏng,
Tình không mỏng manh đâu,
Dù hai đầu xa cách,
Chúng mình vẫn gần nhau.
                Lâu lắm rồi không thấy,
                Anh nhắn lời yêu thương,
                Anh vô tình thế đấy,
                Em buồn ơi là buồn.
Thế rồi bó hoa tươi,
Khô dần theo ngày tháng,
Những bó hoa trong đời,
Chắc không bao giờ đến?
                   Nâng niu bó hoa khô,
                   Để tìm mùi hương cũ,
                   Ngọn gío nào thổi qua?
                   Mùi h ương không còn nữa.
Hôm nay bó hoa khô,
Vẫn còn nằm ở đó,
Anh như một giấc mơ,
Em nhớ ơi là nhớ.
          Nguyễn Thị Thanh Dương
                ( August 7, 2011)
         ***************
CHIỀU XUỐNG Ở EL PASO.
Tôi đến El Paso một buổi chiều,
Mặt trời đang lặn phía sau đỉnh núi,
Núi đất nhấp nhô, núi bao nhiêu tuổi?
Chiều nay buồn như thiếu phụ cô đơn.
               Một góc chân trời nhuộm ánh tà dương,
               Màu vàng đỏ nhạt dần như tiếc nuối,
               Hai bên đường mặt đất khô, cỏ héo,
               Lòng tôi hoang vu giây phút cuối ngày.
Toa tàu chở hàng đi trên đường ray,
Dọc theo high way sao mà dài thế?
Chở hàng nặng hay chở đời vất vả?
Đi về đâu hoàng hôn xuống mênh mông?
                      Mặt trời lặn hướng Tây còn nhớ hướng Đông,
                      Nên khắc khoải chìm dần trong mây xám,
                      Tôi đau nỗi chia ly của ngày sắp hết,
                      Chuyện đất trời cũng như chuyện tình yêu.
Tôi biết thế là hết một buổi chiều,
Con đường tôi đi còn dài thăm thẳm,
El Paso thành phố không lớn lắm,
Tôi đi hoài sao vẫn thấy quẩn quanh?
                       Tôi đến down town sáng rực ánh đèn,
                       Thành phố về đêm rộn ràng sự sống,
                        Không chỉ là cánh đồng hoang, núi lặng,
                        El Paso đêm xuống thiết tha tình.
Tôi đi lạc giữa phố lạ người dưng,
El Paso như một thành phố Mễ,
Từ kiểu nhà cho đến tên đường phố,
Người Mễ ở El Paso như ở quê hương.
                       Phố đêm vui tôi vẫn nhớ lúc hoàng hôn,
                       Ráng chiều đỏ của một ngày hấp hối,
                       Hồn tôi bỗng chông chênh như đỉnh núi,
                       Giữa ngày và đêm của một kiếp người.
             Nguyễn Thị Thanh Dương.
                     ( August, 7, 2011)
                 ******************  
NHỮNG VẾT THƯƠNG TRONG CHIẾN TRANH.
Anh mất hai tay trong một lần giặc pháo,
Người lính bị thương đã trở về nhà,
Những đêm buồn bỗng nhớ chiến trường xa,
Hai cánh tay đã từng ôm thép súng..
             Nhưng bây giờ hai cánh tay rất vụng,
             Cưa gần sát vai những vết sẹo buồn,
             Không còn bàn tay cầm bát ăn cơm,
             Không còn bàn tay lau dòng nước mắt.
Anh mất hai chân trong một lần truy kích,
Đạp trúng mìn một tiếng nổ tang thương,
Bước chân người lính ngừng lại giữa đường,
Đường chinh chiến các bạn còn tiếp nối.
               Hai chân anh bây giờ là đầu gối,
               Anh lết đi thay cho bước chân dài,
               Ai chẳng có thời chân sáo thơ ngây,
               Ai chẳng có lúc lang thang đâu đó...
Hai chân anh từ ngày vào quân ngũ,
Lên dốc, xuống đèo, lội suối, qua sông,
Anh băng qua thôn xóm hay cánh đồng,
Những lần hành quân bước chân không mỏi.                 .
                 Mất hai chân khi anh còn trẻ tuổi,
                 Chân nào đi tiếp những nẻo đường đời?
                Chuyện áo cơm vất vả một kiếp người,
                Ai nâng đỡ lúc trở trời nắng gío?
Người lính bị thương đạn bom réo nổ,
Anh hôn mê. Sống chết qúa mong manh,
Và bây giờ anh là một thương binh,
Hai mắt anh không còn nhìn thấy nữa.
                Không còn chỗ để cho giọt lệ ứa,
                Hai hố mắt khô vẫn biết khóc thầm,
                Trong chiến tranh súng đạn vốn vô tình,
                Với con người như trò đùa tàn nhẫn.
Người lính ấy đã bị mù hai mắt,
Hai mắt anh từng một thuở nhìn đời,
Hai mắt anh từng mộng ước xa xôi,
Nhìn đăm đắm cuối trời mây phiêu lãng.
                   Nhiều cảnh không may, nhiều thương binh khác,
                   Một phần máu xương anh đã hi sinh,
                   Một phần đời anh vất vả tội tình,
                   Những mất mát không thể nào đếm được.
Và có người chưa bao giờ là lính,
Sống cùng thời với đất nước điêu linh,
Bao nhiêu năm qua, tàn cuộc chiến chinh,
Vết thương vô hình vẫn còn trong ký ức.
              Nguyễn Thị Thanh Dương.
                        ( July 20, 2011)

   
                
            
       TÌNH EM LÀ NHỮNG SÔNG DÀI.
    ( Cảm tác theo “Những dòng sông dài nhất thế giới”)

Tình em cho anh là những dòng sông,
Dòng sông dài mà thế gian biết đến,
Chảy qua thành phố Cairo, Ai Cập,
Sông Nile hai bờ  rợp bóng mát cây xanh.
                 Em chảy giữa đời, em đi tìm anh,
                 Thương nhớ qúa, em chia làm hai nhánh,
                 Qua vùng sa mạc tình em nóng bỏng,
                 Anh có đợi em vùng châu thổ mênh mông?
Hay anh tìm em ở miền viễn đông?
Giữa đất Nga và Mãn Châu, Trung Quốc?
Sông Amur chảy quanh co, uốn lượn,
Đổ vào vịnh Tartar của Thái Bình Dương.
                   Khu vực quanh sông có nhiều loại chim,
                   Và đàn sếu về gọi hồn thơ mộng,
                   Anh thả ước mơ bay theo đàn cò trắng,
                   Thế nào giữa dòng anh cũng gặp em.
Nếu chưa mỏi lòng. Hãy đến Trường Giang,
Điểm phân chia giữa Hoa Nam, Hoa Bắc,
Từ Thanh Hải, vùng cao nguyên Trung Quốc,
Chảy về hướng Nam qua Tây Tạng vùng cao.
                  Em biết cả đời mình nhớ thương nhau,
                  Nên sông Trường Giang mới dài thăm thẳm,
                  Vào Vân Nam, qua Tứ Xuyên, Hồ Bắc,
                  Đến Giang Tô, chảy ra biển anh ơi.
Tìm em đi, dù em rất xa xôi,
Miền Tây Trung Phi có dòng sông đấy,
Sông Congo với một phần biên giới,
Hai nước Congo chung một dòng sông.
                   Đừng về tháng Mười sông sẽ đóng băng
                   Đến tháng Tư. Tưởng như dòng sông chết.
                   Tìm em từ Tháng Năm đến tháng Chín ,
                   Sông MackenzieCanada.
Sông có lúc hiền, có lúc phong ba,
Bên ghếnh đá, bụi cây soi bóng nước,
Hay mùa lũ, nước sông dâng cuồn cuộn,
Thuyền ai không về, bờ cỏ gío lay.
                  Với dòng Lang Thương, Trung Quốc. Từ đây
                  Sông Mêkong chảy qua nhiều lãnh thổ,
                  Sông lớn nhất của vùng Đông Nam Á ,        
                  Đổ vào Việt Nam qua chín cửa sông.
Anh hãy tìm em nơi Cửu Long Giang,
Trên mảnh đất quê hương mình yêu qúy,
Sông cho cá, tôm. Phù sa màu mỡ,
Bồi đắp ruộng vườn cây trái tốt tươi.
                   Những dòng sông dài chảy qua nhiều nơi,
                   Sông cũng biết tương tư và hò hẹn,               
                   Em là sông. Anh hãy là con đò dọc,
                   Đi theo em cho đến hết cuộc đời.                   .
                          Nguyễn Thị Thanh Dương
                                 ( July,2011)
                   **************************
            THỜI GIAN.
Sao bây giờ anh gầy hơn xưa?
Anh như hàng cây qua mấy mùa,
Giông bão ngả nghiêng đời cô quạnh,
Lá về trời, còn nhánh cây khô.
              Em ngại ngần khi bắt tay anh,
              Bàn tay hờ hững, những nếp nhăn,
              Không giao cảm tình yêu như trước,
              Nên bàn tay vô hồn lặng thinh.
Sao bây giờ anh gìa hơn xưa?
Dẫu biết thời gian qua mấy mùa,
Nhưng mái tóc anh như bạc sớm,
Nhiều vết suy tư vầng trán kia..
              Khi đối diện anh vẫn nhìn em,
              Như nhìn một người bạn, không hơn,
              Có lẽ em đã là qúa khứ,
              Em đã chìm vào bóng thời gian.
Sao bây giờ anh buồn hơn xưa?
Nụ cười xã giao bờ môi hờ,
Không đủ làm vui lần gặp mặt,
Khói thuốc lá trông anh bơ vơ.
            Bây giờ đã tàn một giấc mơ,
            Một thời yêu nhau đã đi qua,
            Giòng thời gian vô tình bôi xóa,
            Hai người ở hai đầu rất xa.             
Khi chia tay em nhìn lại mình,
Thì ra đằng sau một cuộc tình,
Em cũng gìa đi theo năm tháng,
Em cũng bạc tình. Trách gì anh.
          Nguyễn Thị Thanh Dương
               ( July, 2011)
              

            
              
   ĐÓN ANH VỀ.
( Viết theo tâm sự của L.C.)

Đón anh về tối nay,
Sau những ngày xa vắng,
Em chờ một chuyến bay,
Sắp đến giờ hạ cánh.
          Bao nhiêu dặm đường dài,
          Chưa bằng em thương nhớ,
          Chỉ cách mấy giờ bay,
          Mà sao xa xôi thế?
Phi trường vẫn đông người,
Kẻ đưa và người đón,
Những hình ảnh cuộc đời,
Chia tay và sum họp.
             Đón anh ở lối ra,
             Giữa bao người xa lạ,
             Vòng tay ôm thiết tha,
             Mừng vui ngày tao ngộ.
Anh mang về nơi em,
Một khung trời nào đó,
Những hạt bụi chưa quen,
Những ngại ngùng nắng gío.
            Anh đi đâu, ở đâu,
            Vẫn là anh ngày cũ,
            Lâu lắm mới gặp nhau,
            Mùi hương người vẫn nhớ.
Anh có một ánh mắt,
Đủ để nói trăm lời,
Em dấu lòng thổn thức,
Trao anh một nụ cười.
           Phố xá đón anh về,
           Đèn khuya chưa muốn tắt,
           Đêm nay không có mùa,
           Thời gian dài vô tận.
Trăng khuya chìm trong mây,
Hay là trăng e thẹn?
Thì cứ ở lại đây,
Cửa vào nhà đã khép.
            Chỉ có em và anh,
            Cùng đất trời sẽ hiểu,          
             Đêm nay, đêm huyền diệu,
            Trăng, gío… ở trong lòng.
Nguyễn Thị Thanh Dương  
 ( June, 30, 2011)

              
   CHIỀU MƯA MEXICO
Anh che cho em chiếc dù tình,
Chiếc dù màu đỏ, trắng, xinh xinh,
 Mùa hè bất chợt mưa lất phất,
Lạc giữa phố chiều em và anh.
                 Ai vội, nhưng mình bước chậm thôi,
                 Mưa êm như khúc nhạc không lời,
                 Coi chừng đường ướt làm trơn ngã,
                 Chiều mưa Mexico chơi vơi.               
Hai người đi giữa hàng cây xanh,
Cỏ cũng xanh, chân em ngại ngần,
Cỏ làm hai bàn chân em ướt,
Giọt nước mưa hay cỏ khóc thầm?
                   Cây bàng xòe tán tròn trên cao,
                   Chẳng đủ che mưa cho mình đâu,
                   Không phải mùa Thu mà lá đỏ,            
                   Không phải tháng Bảy mà mưa Ngâu.
Phượng vỹ mùa hè đỏ ngập trời,
Rực rỡ trong mưa hoa Phượng ơi,
Cánh hoa nào sẽ bay trong gío?
Như cánh hoa xưa, của một thời.
                    Lang thang đi qua những con đường,
                    Có hàng dừa cao, lá rủ nghiêng,
                    Mưa từng sợi trắng, mưa lâu quá,
                    Chiếc dù che một khỏang trời riêng.
Trời cứ mưa, trời Mexico,
Lãng mạn hai người đi trong mưa,
Em nép vào gần anh chút nữa,
Anh ơi,  phút giây này là thơ.
                   Ngày mai trời sẽ lại nắng lên,
                   Mùa hè Mexico, Cancun,
                   Biển xanh sóng vỗ đang mời gọi,                 
                   Chiều mưa hôm qua xin đừng quên.
             Nguyễn Thị Thanh Dương
                      ( June, 25, 2011)


.
              **********
           
.
             
         ÂN TÌNH MÙA HẠ.
Mùa Hạ mời anh ăn một bát chè,
Chè đậu xanh nấu với đường cát trắng,
Nếm một chút đã thấy lòng dịu mát,
Sợi phổ tai mùi rong biển thơm thơm..
            Qủa táo Tàu màu đỏ sẽ ngon hơn.,
             Trong bát chè ngọt ngào tình em đấy,
             Anh sẽ quên bây giờ là tháng mấy,
             Nắng Hạ về oi bức ở ngoài kia.
Em sẽ làm món rượu nếp thơm tho,
Anh thích nếp than hay màu ngà trắng?
Em ủ bằng những cục men gĩa nhuyễn,
Rượu lên men như tình đã lên men.
               Anh sẽ ngất ngây vì rượu nếp em,
               Những hạt nếp mà tay em vo, nấu,
              Nếp và men trộn đều, mùi rượu ngấu,
              Mùa Hạ nắng vàng, nắng cũng say say.
Em mời anh ăn bát rượu nếp đầy,
Hồn sẽ lâng lâng như mây trắng xóa,
Mây lang thang trong những ngày mùa Hạ,
Tình lang thang không biết lối đi về.
               Crepe Myrtle đã nở đường hoa,
               Mùa Hạ nóng cũng có hoa có cỏ,
               Em mời anh ngắm chùm hoa sắc đỏ,
               Đẹp phố phường và đẹp cả lòng anh.
 Mùa Hạ có dài, nắng có khô khan,
 Nhưng đóa hoa của lòng em vẫn nở,
 Em mời anh những ân tình mùa Hạ,
 Để mỗi mùa lại nhớ nhớ, mong mong.
                    Nguyễn Thị Thanh Dương.
                          ( June, 17- 2011)
            ******************************
              MÙA THU CÓ NẾP HOA VÀNG.
     ( Cảm tác theo “Nếp Hoa Vàng, Xôi Hoa Cau” của Phạm Tự Trọng.)
Về huyện Hải Hậu, tỉnh Hà Nam,
Ngày mùa gặt hái nếp Hoa Vàng,
Tháng Mười trên cánh đồng lúa chín,
Mùa Thu theo mây trôi lang thang.
                    Hạt giống gieo trồng từ tháng Năm,
                    Nắng gío ru hạt giống nảy mầm,
                    Sự sống lớn lên từ lòng đất,
                    Nơi kiếp người về cõi trăm năm.
Có lẽ vì mùa Thu mộng mơ,
Loại nếp này cũng đẹp như thơ,
Bông nếp non, phấn màu vàng sậm,
Nếp Hoa Vàng ngày xưa tiến Vua.
                    Nếp sẽ đồ xôi gĩa bánh giày,
                    Chiếc bánh dẻo thơm dễ dính tay,
                    Bánh tròn như mặt trời cổ tích,
                    Cám ơn người xưa có bánh này.
Từ cánh đồng về hạt lúa thơm,
Đều tay gĩa cốm nếp ngon ngon,
Hạt đòng đòng hãy còn ngậm sữa,
Ân tình như sữa mẹ nuôi con.
                        Nếp cái Hoa Vàng không dễ mua,
                        Nấu rượu tặng nhau để làm qùa,
                        Hay gói bánh chưng ba ngày Tết,
                        Miếng bánh ngon mùi nếp đậm đà.                       
 Nếp đem đồ xôi, nếp trắng trong,
Lấm tấm điểm những hạt đậu xanh,
Ai gọi “Xôi Hoa Cau” dân dã ?
Ăn miếng xôi thấm tình quê hương.
                        Dù đi đâu, về đâu. Người ơi !
                        Nếp Hoa Vàng vẫn theo chân người,
                        Với mùi đất cũ, quê hương cũ,
                        Ruộng lúa thơm hương nếp tháng Mười.
           Nguyễn Thị Thanh Dương
                 ( June 14, 2011)
                

          


     HỒN TÔI CHUÔNG GÍO.
Anh đã đến như gío trong vườn chiều,
Làm lay động từng nụ hoa, từng lá,
Treo bên hiên nhà hồn tôi chuông gío,
Khua tiếng kêu rộn rã những mừng vui.
             Anh đến từ đâu ? gío đến từ trời,         
             Anh mang tình ý trên vai, trên áo,
             Gío mang tình của hoa thơm, cỏ mới,
             Vào hồn tôi, tôi chuông gío ngân nga..
Những đêm trăng tỏ, những lúc trăng tà,
Gío và trăng ảo, mờ, cùng tình tự,
Gío lãng mạn tìm hồn tôi chuông gío,
Tôi  buông mình thảng thốt gọi theo trăng.
              Tôi ở đây hồn thở với tháng năm,
              Giữa trời đất cùng âm dương nhật nguyệt,
              Tôi vẫn thức khi màn đêm rủ xuống,
              Tôi vẫn mơ khao khát gío ban ngày.
Hồn tôi chuông gío vào mùa heo may,
Chút gío lạnh khẽ khàng về nhớ qúa,
Tôi nũng nịu nghiêng vai tình rung nhẹ,
Anh ơi, có nghe tôi gọi tên không?
              Tôi thấy những chiều mưa gío bâng khuâng,
              Khu vườn sau nhà trong mưa hoang vắng,
              Mưa hắt ướt tôi, hồn chuông bé bỏng,
              Mà vẫn chờ rung lên triệu vần thơ.
Tôi chỉ là chiếc chuông gío ngoài kia,
Ở cửa trước hay cửa sau nào đó,
Dù ở đâu, vẫn là tôi với gío,
Dù ở đâu tôi cũng đợi chờ anh.
              Hồn tôi chuông gío mang lại an lành,
              Lòng người vui khi nghe tôi lên tiếng,
              Nhưng khi tôi buồn chắc gì ai biết ?
              Gío không về tôi chết lặng tim tôi.
Và khi gío bão chợt đến trong đời,
Như hôm anh lìa xa không đến nữa,
Tôi mong manh quay cuồng hồn trong gío,
Bật tiếng kêu thương, tiếng khóc nghẹn ngào.
              Nguyễn Thị Thanh Dương
                 ( May- 21-2011).
       ****************************
        HẸN NHAU GIỮA ĐẤT TRỜI TÂY TẠNG.
     ( Cảm tác từ bài viết và những hình ảnh về Tây Tạng)

Em vẫn mơ những vùng thảo nguyên,
Lang thang đàn cừu trên cỏ xanh,
Hẹn nhau giữa đất trời Tây Tạng,
Hoang dã đơn sơ. Em chờ anh.
              Em sẽ đi bằng đôi chân không,
              Cùng anh trên thảo nguyên mênh mông,
              Nhan sắc như một loài cây dại,
              Thật thà không điểm phấn tô son.
Tây Tạng trời xanh, bao la xanh,
Mây trắng về giăng kín không gian,
Tiết trời thay đổi, mây là bão,
Xin bão mây đừng che khuất anh. *
            Dãy núi xa xa vẫn đợi chờ,
            Đỉnh núi chạm mây đẹp như thơ,
            Bao giờ mình đến bên chân núi,
            Ngước mắt nhìn lên cao mà mơ.
Đến tu viện Drepung với em,
Để thấy lòng mình được bình yên,
Như dân Tây Tạng em cầu nguyện,
Mong những điều lành trên đất thiêng.
             Nghe tiếng chuông chùa vọng chiều buông,
             Cuộc đời sinh, diệt cõi vô thường,
             Em như thấy Lạt Ma niệm Phật,
             Kinh theo gío bay đi muôn phương.
Trong vắt mặt nước hồ Namtso,
Trời mây in bóng dưới đáy hồ,
Mặt hồ bằng phẳng, yên tĩnh qúa,
Tựa cõi thiên thu mới hiện về.          
            Tây Tạng những con sông bắt nguồn,
            Sông Hằng, sông Ấn, sông Mê Kông,
            Hoàng Hà cho đến sông Dương Tử,
            Chẳng sông nào chảy hết tình em.             
 Về quán trọ uống tách trà bơ,
 Ngoài kia gío núi với sương khuya,
 Anh ơi, gío núi trăm năm lạnh,
 Bếp lửa này đủ ấm đời chưa?
            Tây Tạng trầm tư cổ kính buồn,
            Đất và trời gần gũi giao duyên,
            Hẹn nhau giữa đất trời Tây Tạng,
            Tình giao tình có anh và em.
                   Nguyễn Thị Thanh Dương
                         ( May 28 - 2011)
* Tây Tạng thời tiết thay đổi nhanh chóng, mây xuất hiện nhiều thành “bão mây”
                         **************
       
          


             
             
                





                
               

             .
THÀNH PHỐ MỘT MÌNH ANH.
                  ***********

      TIẾC THƯƠNG.
( Theo bài “ Loyal Dog mourns at casket of fallen Navy SEAL” )

Người lính Mỹ đã trở về quê nhà,
Lặng lẽ buồn trong một chiếc áo quan,
Anh vừa tử trận ở Afghanistan,
Cuộc chiến nơi đây chưa hề ngừng nghỉ.
              Đón ngày trở về của anh lính trẻ,
              Cũng có vòng hoa, cũng có người thân,
              Tháng Tám mùa hè đã khóc thương anh,
              Lá khô rụng đâu cần mùa Thu đến.
Anh lính nằm đây với hoa với nến,
Ngọn nến lung linh như gọi hồn ai,
Lá cờ Mỹ phủ trên chiếc quan tài,
Xung quanh anh có người thân, bè bạn.
                Và có con chó của anh đến tiễn,
                Tiếc thương anh nằm phục dưới quan tài,
                Chắc nó hiểu ra được nỗi đau này?
               Chủ của nó đã lìa đời, xa cách.
Không biết nói, không có giọt nước mắt,
Nó nằm đây hơn cả triệu lời buồn,
Nó nằm đây rũ rượi một màu tang,
Có ấm lòng anh một lần gặp cuối?
               Vĩnh biệt anh những ngày nào gần gũi,
               Con chó yêu và cậu chủ chung nhà,
                Mảnh vườn sau khi chạy đuổi vui đùa,
                Con chó và anh bao tình thân thiết.
Con chó  nằm dưới quan tài người lính,
Như chịu tang anh, không nỡ chia lìa,
Khi tình cảm con người có lúc vơi đi,
Một con chó trung thành điều đáng qúy.
                Ngày hôm nay đang cử hành tang lễ, *
                Đưa anh về nơi an nghỉ  nghĩa trang,
                Trong tiếng kèn truy điệu tiếc thương anh,
                Có con chó cùng âm thầm nức nở.
         Nguyễn Thị Thanh Dương.
          ( August 31,2011)
*August, 19-2011
    
   BIỂN CŨNG CHIA ĐÔI.
( Cảm tác theo: “Biển chia đôi, tại Hàn Quốc” )

Chắc gì có tình yêu suốt đời?
Như anh đã hứa hẹn với tôi,
Những điều không thể còn có thể,
  biển cũng có lúc chia đôi.
              Tôi nghe như một chuyện diệu kỳ,
              Giữa biển xuất hiện một đường đi,
              Dù chỉ một vài giờ ngắn ngủi,
              Nối đảo này liền với đảo kia.
Vẫn biết rằng biển sóng mịt mù,
Kiếp người mong manh, thật phù du,
Sóng vào bờ cuốn trôi tất cả,
Vật chất, con người vào thiên thu.
                  Nhưng người ta vẫn lấn biển khơi,
                  Kiếm thêm từng tấc đất nhỏ nhoi,
                  Vẫn chặn lại từng cơn sóng dữ,
                  Tình biển và tình đất không nguôi.
Biển rộng muôn đời xanh mênh mông,
Có thuyền nào đi hết biển không?
Ai dám mơ con đường rẽ biển?
Chia làm hai bến đợi, bến mong.
                Thì chẳng mơ gì chuyện tình yêu,
                Như lời anh hứa sẽ dài lâu,
                Trăm năm dù có là cơn gío,
                Ai biết gío đi đâu? về đâu?
Tình đẹp cũng có thể chia phôi,
Như trời mưa, nắng. Chỉ thế thôi,
Lòng người thì sâu xa như biển,
Mà biển cũng có lúc chia đôi.
         Nguyễn Thị Thanh Dương
                 (August, 26, 2011)
               
               



             
    LỤC BÌNH TRÔI.
( Cảm tác từ hình ảnh )

Bên này sông có một mình tôi,
Chiếc cầu gỗ không một bóng người,
Bên kia là cánh đồng hiu quạnh,
Ngọn gío đi hoang đến cuối trời.
             Lục bình theo con nước trôi mau,
             Chiều xuống mây như bay ngang đầu,
             Tôi bơ vơ giữa mây và nước,
             Lục bình buồn lặng lẽ qua cầu
Tôi muốn theo lục bình qúa giang,
Lục bình và tôi cùng lang thang,
Ta đi giữa hai bờ xa lạ,
Ta gặp đò dọc hay đò ngang.
               Tôi biết có những ngày nắng lên,
               Dòng sông lấp lánh vui bình yên,
               Dập dềnh những sắc hoa màu tím,
               Hoa Lục bình vừa nở trên sông.
Và có những ngày trời đổ  mưa ,
Nước sông dâng ngập cả đôi bờ,
Ẩn chìm trong màn mưa trắng xóa,
Lục bình lướt trôi như hồn ma.
               Có mệt mỏi không lục bình ơi?
               Về đâu cho hết một cuộc đời?
                Bao giờ hoa lá tàn rơi rụng?
                Lục bình khô ấy sẽ ngừng trôi?
Tôi bước qua cầu sang bên kia,
Chốc nữa tôi sẽ quay trở về,
Còn lục bình vẫn trôi đi mãi,
Giữa chợ đời hãy giữ tình quê.
      Nguyễn Thị Thanh Dương
         ( August, 19, 2011)              .
,

              KHÔNG CHỜ ĐỢI AI.
(Đáp bài thơ “Em đứng chờ ai” của Vũ Kim Kỳ)

Vẫn là nơi chốn cũ,
Vẫn là ghế đá xưa,
Một mình tôi qua đó,
Bây giờ là mùa Thu.
                Tôi đi trên đường sỏi,
                Dấu chân mình ngày nào,
                Không bao giờ tôi hỏi,
                Dấu chân người về đâu.
Lối đi quen bỗng lạ,
Biết bao người qua đây,
Tôi không chào ghế đá,
Nay đã thuộc về ai.
                Có hôm chiếc ghế đá,
                Buồn như kẻ mồ côi,
                Không ai ngồi tâm sự,
                Chỉ có lá Thu rơi.
  Ngày chúng mình bên nhau,
  Mùa Thu đẹp mơ màng,
  Ngày chúng mình xa nhau,
  Mùa Thu buồn mênh mang.
               Không đợi ai đâu nhé,
               Tôi chỉ dạo quanh chơi,
               Tình anh như chiếc lá
               Mùa Thu rụng xuống đời.
Sao tôi lại ngồi xuống?
Chiếc ghế đá không người,
Nơi này là kỷ niệm,
Mùa Thu ơi, anh ơi !
                 Tôi lạnh lùng tự nhủ,
                 Không có ai để chờ,
                 Tôi quay lưng qúa khứ,
                 Tình yêu một trò đùa.
Là tôi đã dối lòng,
Làm sao tôi quên được,
Hình bóng anh vẫn còn,
Vọng về trong ký ức.
                Thì ra tôi vẫn đợi,
                Hẹn hò ghế đá xưa,
                Mấy mùa Thu cũ, mới,
                Dù anh thì rất xa.
     Nguyễn Thị Thanh Dương
            ( August, 17, 2011)
                     
      MÙA THU CHÍN.
Em khăn áo mỏng bước vào mùa Thu,
Mùa Thu chín cho nhân gian tình tự,
Như máu về tim mùa Thu lá đỏ,
Qủa tim em tình chín đỏ mấy mùa.
                 Lá cây làm dáng rủ bóng mặt hồ,
                 Như cô gái mặn mà soi nhan sắc,
                 Bờ đá, cỏ dại ven hồ say đắm,
                 Muốn nước hồ xanh, muốn lá đỏ hoài.
Chiếc cầu gỗ bắc qua hồ chơi vơi,
Chìm khuất trong chùm lá cây rực rỡ,
Lá rụng trên cầu, lá bay theo gío,
Quấn quýt chân người vừa bước qua đây.
                 Mùa Thu chín vàng u uẩn trời mây,
                 Màu vàng trên cây, màu vàng dưới đất,
                 Em thích đi giữa con đường im vắng,
                 Nghe mùa Thu lá đổ ở xung quanh.
Em nghiêng vai cho mùa Thu mong manh,
Lá rơi xuống một câu thơ bất chợt,
Con đường dài màu lá vàng vô tận,
Em đi hoài chưa hết một bài thơ.
                  Mùa Thu trong vườn xào xạc lá khô,
                  Qủa táo chín rụng rơi nằm trên lá,
                  Cắn miếng táo tươi da căng mọng đỏ,
                  Em nếm mùa Thu thơm ngọt lạ lùng.
Sáng mai những qủa táo chưa kịp buồn,
Mùa Thu rộng, góc vườn này quên lãng,
Vài con sóc đã về đây gặm nhấm,
Qủa táo lăn theo chân sóc vui đùa.
                     Em mê man với đất trời mùa Thu,
                     Lá đỏ, lá vàng gọi tình yêu đến,
                     Qủa táo thơm của tình em vừa chín,
                     Mùa Thu này sẽ rụng giữa vườn anh.
           Nguyễn Thị Thanh Dương.
            *****************     
    LỜI NGƯỜI DƯỚI MỘ.
Em nằm dưới đáy mộ sâu,
Thương nhau xin hẹn kiếp sau tìm về,
Đường em mây phủ sương che,
Đường anh một bóng chắc se sắt lòng?
Hồn em cũng biết khóc thầm,
Khi tình chưa đủ trăm năm bạc đầu,
Ai không mong chuyện dài lâu?
Tình nào không đẹp sắc màu nên thơ?
Cũng chỉ là một giấc mơ,
Khi ta đã bước sang bờ bến kia,
Em nằm đây với đêm khuya,
Em hiu quạnh với nắng trưa muộn màng,
Em nghe gío thổi mùa sang,
Em nghe mưa kể hợp tan chuyện đời,
Nghĩa trang rộng, em lẻ loi,
Nhớ mùi hương khói, nhớ người đến thăm,
Nấm mồ này vẫn đợi anh,
Hương hoa thơm chỗ em nằm ngàn Thu,
Ngồi bên mộ, anh trầm tư,
Nỗi đau vẫn mới như vừa hôm qua,
Cám ơn anh tình thiết tha,
Dù mỗi ngày mỗi cách xa nhau rồi,
Thăm em giây phút này thôi,
Trần gian anh hãy tìm vui một mình,
Ngày mai hoa sẽ héo tàn,
Khói hương sẽ tắt mộ em lại buồn.
         Nguyễn Thị Thanh Dương

         BÓ HOA KHÔ.
Hôm nào anh gởi tặng,
Em một bó hoa Hồng,
Lá và hoa tươi thắm,
Lời yêu thương mặn nồng.
           Hoa để trong phòng ngủ,
           Đêm phảng phất mùi hương,
           Tưởng như anh ở đó,
           Em thương ơi là thương.
Những hoa Hồng cánh mỏng,
Tình không mỏng manh đâu,
Dù hai đầu xa cách,
Chúng mình vẫn gần nhau.
                Lâu lắm rồi không thấy,
                Anh nhắn lời yêu thương,
                Anh vô tình thế đấy,
                Em buồn ơi là buồn.
Thế rồi bó hoa tươi,
Khô dần theo ngày tháng,
Những bó hoa trong đời,
Chắc không bao giờ đến?
                   Nâng niu bó hoa khô,
                   Để tìm mùi hương cũ,
                   Ngọn gío nào thổi qua?
                   Mùi h ương không còn nữa.
Hôm nay bó hoa khô,
Vẫn còn nằm ở đó,
Anh như một giấc mơ,
Em nhớ ơi là nhớ.
          Nguyễn Thị Thanh Dương
                ( August 7, 2011)
         ***************
CHIỀU XUỐNG Ở EL PASO.
Tôi đến El Paso một buổi chiều,
Mặt trời đang lặn phía sau đỉnh núi,
Núi đất nhấp nhô, núi bao nhiêu tuổi?
Chiều nay buồn như thiếu phụ cô đơn.
               Một góc chân trời nhuộm ánh tà dương,
               Màu vàng đỏ nhạt dần như tiếc nuối,
               Hai bên đường mặt đất khô, cỏ héo,
               Lòng tôi hoang vu giây phút cuối ngày.
Toa tàu chở hàng đi trên đường ray,
Dọc theo high way sao mà dài thế?
Chở hàng nặng hay chở đời vất vả?
Đi về đâu hoàng hôn xuống mênh mông?
                      Mặt trời lặn hướng Tây còn nhớ hướng Đông,
                      Nên khắc khoải chìm dần trong mây xám,
                      Tôi đau nỗi chia ly của ngày sắp hết,
                      Chuyện đất trời cũng như chuyện tình yêu.
Tôi biết thế là hết một buổi chiều,
Con đường tôi đi còn dài thăm thẳm,
El Paso thành phố không lớn lắm,
Tôi đi hoài sao vẫn thấy quẩn quanh?
                       Tôi đến down town sáng rực ánh đèn,
                       Thành phố về đêm rộn ràng sự sống,
                        Không chỉ là cánh đồng hoang, núi lặng,
                        El Paso đêm xuống thiết tha tình.
Tôi đi lạc giữa phố lạ người dưng,
El Paso như một thành phố Mễ,
Từ kiểu nhà cho đến tên đường phố,
Người Mễ ở El Paso như ở quê hương.
                       Phố đêm vui tôi vẫn nhớ lúc hoàng hôn,
                       Ráng chiều đỏ của một ngày hấp hối,
                       Hồn tôi bỗng chông chênh như đỉnh núi,
                       Giữa ngày và đêm của một kiếp người.
             Nguyễn Thị Thanh Dương.
                     ( August, 7, 2011)
                 ******************  
NHỮNG VẾT THƯƠNG TRONG CHIẾN TRANH.
Anh mất hai tay trong một lần giặc pháo,
Người lính bị thương đã trở về nhà,
Những đêm buồn bỗng nhớ chiến trường xa,
Hai cánh tay đã từng ôm thép súng..
             Nhưng bây giờ hai cánh tay rất vụng,
             Cưa gần sát vai những vết sẹo buồn,
             Không còn bàn tay cầm bát ăn cơm,
             Không còn bàn tay lau dòng nước mắt.
Anh mất hai chân trong một lần truy kích,
Đạp trúng mìn một tiếng nổ tang thương,
Bước chân người lính ngừng lại giữa đường,
Đường chinh chiến các bạn còn tiếp nối.
               Hai chân anh bây giờ là đầu gối,
               Anh lết đi thay cho bước chân dài,
               Ai chẳng có thời chân sáo thơ ngây,
               Ai chẳng có lúc lang thang đâu đó...
Hai chân anh từ ngày vào quân ngũ,
Lên dốc, xuống đèo, lội suối, qua sông,
Anh băng qua thôn xóm hay cánh đồng,
Những lần hành quân bước chân không mỏi.                 .
                 Mất hai chân khi anh còn trẻ tuổi,
                 Chân nào đi tiếp những nẻo đường đời?
                Chuyện áo cơm vất vả một kiếp người,
                Ai nâng đỡ lúc trở trời nắng gío?
Người lính bị thương đạn bom réo nổ,
Anh hôn mê. Sống chết qúa mong manh,
Và bây giờ anh là một thương binh,
Hai mắt anh không còn nhìn thấy nữa.
                Không còn chỗ để cho giọt lệ ứa,
                Hai hố mắt khô vẫn biết khóc thầm,
                Trong chiến tranh súng đạn vốn vô tình,
                Với con người như trò đùa tàn nhẫn.
Người lính ấy đã bị mù hai mắt,
Hai mắt anh từng một thuở nhìn đời,
Hai mắt anh từng mộng ước xa xôi,
Nhìn đăm đắm cuối trời mây phiêu lãng.
                   Nhiều cảnh không may, nhiều thương binh khác,
                   Một phần máu xương anh đã hi sinh,
                   Một phần đời anh vất vả tội tình,
                   Những mất mát không thể nào đếm được.
Và có người chưa bao giờ là lính,
Sống cùng thời với đất nước điêu linh,
Bao nhiêu năm qua, tàn cuộc chiến chinh,
Vết thương vô hình vẫn còn trong ký ức.
              Nguyễn Thị Thanh Dương.
                        ( July 20, 2011)

   
                
            
       TÌNH EM LÀ NHỮNG SÔNG DÀI.
    ( Cảm tác theo “Những dòng sông dài nhất thế giới”)

Tình em cho anh là những dòng sông,
Dòng sông dài mà thế gian biết đến,
Chảy qua thành phố Cairo, Ai Cập,
Sông Nile hai bờ  rợp bóng mát cây xanh.
                 Em chảy giữa đời, em đi tìm anh,
                 Thương nhớ qúa, em chia làm hai nhánh,
                 Qua vùng sa mạc tình em nóng bỏng,
                 Anh có đợi em vùng châu thổ mênh mông?
Hay anh tìm em ở miền viễn đông?
Giữa đất Nga và Mãn Châu, Trung Quốc?
Sông Amur chảy quanh co, uốn lượn,
Đổ vào vịnh Tartar của Thái Bình Dương.
                   Khu vực quanh sông có nhiều loại chim,
                   Và đàn sếu về gọi hồn thơ mộng,
                   Anh thả ước mơ bay theo đàn cò trắng,
                   Thế nào giữa dòng anh cũng gặp em.
Nếu chưa mỏi lòng. Hãy đến Trường Giang,
Điểm phân chia giữa Hoa Nam, Hoa Bắc,
Từ Thanh Hải, vùng cao nguyên Trung Quốc,
Chảy về hướng Nam qua Tây Tạng vùng cao.
                  Em biết cả đời mình nhớ thương nhau,
                  Nên sông Trường Giang mới dài thăm thẳm,
                  Vào Vân Nam, qua Tứ Xuyên, Hồ Bắc,
                  Đến Giang Tô, chảy ra biển anh ơi.
Tìm em đi, dù em rất xa xôi,
Miền Tây Trung Phi có dòng sông đấy,
Sông Congo với một phần biên giới,
Hai nước Congo chung một dòng sông.
                   Đừng về tháng Mười sông sẽ đóng băng
                   Đến tháng Tư. Tưởng như dòng sông chết.
                   Tìm em từ Tháng Năm đến tháng Chín ,
                   Sông MackenzieCanada.
Sông có lúc hiền, có lúc phong ba,
Bên ghếnh đá, bụi cây soi bóng nước,
Hay mùa lũ, nước sông dâng cuồn cuộn,
Thuyền ai không về, bờ cỏ gío lay.
                  Với dòng Lang Thương, Trung Quốc. Từ đây
                  Sông Mêkong chảy qua nhiều lãnh thổ,
                  Sông lớn nhất của vùng Đông Nam Á ,        
                  Đổ vào Việt Nam qua chín cửa sông.
Anh hãy tìm em nơi Cửu Long Giang,
Trên mảnh đất quê hương mình yêu qúy,
Sông cho cá, tôm. Phù sa màu mỡ,
Bồi đắp ruộng vườn cây trái tốt tươi.
                   Những dòng sông dài chảy qua nhiều nơi,
                   Sông cũng biết tương tư và hò hẹn,               
                   Em là sông. Anh hãy là con đò dọc,
                   Đi theo em cho đến hết cuộc đời.                   .
                          Nguyễn Thị Thanh Dương
                                 ( July,2011)
                   **************************
            THỜI GIAN.
Sao bây giờ anh gầy hơn xưa?
Anh như hàng cây qua mấy mùa,
Giông bão ngả nghiêng đời cô quạnh,
Lá về trời, còn nhánh cây khô.
              Em ngại ngần khi bắt tay anh,
              Bàn tay hờ hững, những nếp nhăn,
              Không giao cảm tình yêu như trước,
              Nên bàn tay vô hồn lặng thinh.
Sao bây giờ anh gìa hơn xưa?
Dẫu biết thời gian qua mấy mùa,
Nhưng mái tóc anh như bạc sớm,
Nhiều vết suy tư vầng trán kia..
              Khi đối diện anh vẫn nhìn em,
              Như nhìn một người bạn, không hơn,
              Có lẽ em đã là qúa khứ,
              Em đã chìm vào bóng thời gian.
Sao bây giờ anh buồn hơn xưa?
Nụ cười xã giao bờ môi hờ,
Không đủ làm vui lần gặp mặt,
Khói thuốc lá trông anh bơ vơ.
            Bây giờ đã tàn một giấc mơ,
            Một thời yêu nhau đã đi qua,
            Giòng thời gian vô tình bôi xóa,
            Hai người ở hai đầu rất xa.             
Khi chia tay em nhìn lại mình,
Thì ra đằng sau một cuộc tình,
Em cũng gìa đi theo năm tháng,
Em cũng bạc tình. Trách gì anh.
          Nguyễn Thị Thanh Dương
               ( July, 2011)
              

            
              
   ĐÓN ANH VỀ.
( Viết theo tâm sự của L.C.)

Đón anh về tối nay,
Sau những ngày xa vắng,
Em chờ một chuyến bay,
Sắp đến giờ hạ cánh.
          Bao nhiêu dặm đường dài,
          Chưa bằng em thương nhớ,
          Chỉ cách mấy giờ bay,
          Mà sao xa xôi thế?
Phi trường vẫn đông người,
Kẻ đưa và người đón,
Những hình ảnh cuộc đời,
Chia tay và sum họp.
             Đón anh ở lối ra,
             Giữa bao người xa lạ,
             Vòng tay ôm thiết tha,
             Mừng vui ngày tao ngộ.
Anh mang về nơi em,
Một khung trời nào đó,
Những hạt bụi chưa quen,
Những ngại ngùng nắng gío.
            Anh đi đâu, ở đâu,
            Vẫn là anh ngày cũ,
            Lâu lắm mới gặp nhau,
            Mùi hương người vẫn nhớ.
Anh có một ánh mắt,
Đủ để nói trăm lời,
Em dấu lòng thổn thức,
Trao anh một nụ cười.
           Phố xá đón anh về,
           Đèn khuya chưa muốn tắt,
           Đêm nay không có mùa,
           Thời gian dài vô tận.
Trăng khuya chìm trong mây,
Hay là trăng e thẹn?
Thì cứ ở lại đây,
Cửa vào nhà đã khép.
            Chỉ có em và anh,
            Cùng đất trời sẽ hiểu,          
             Đêm nay, đêm huyền diệu,
            Trăng, gío… ở trong lòng.
Nguyễn Thị Thanh Dương  
 ( June, 30, 2011)

              
   CHIỀU MƯA MEXICO
Anh che cho em chiếc dù tình,
Chiếc dù màu đỏ, trắng, xinh xinh,
 Mùa hè bất chợt mưa lất phất,
Lạc giữa phố chiều em và anh.
                 Ai vội, nhưng mình bước chậm thôi,
                 Mưa êm như khúc nhạc không lời,
                 Coi chừng đường ướt làm trơn ngã,
                 Chiều mưa Mexico chơi vơi.               
Hai người đi giữa hàng cây xanh,
Cỏ cũng xanh, chân em ngại ngần,
Cỏ làm hai bàn chân em ướt,
Giọt nước mưa hay cỏ khóc thầm?
                   Cây bàng xòe tán tròn trên cao,
                   Chẳng đủ che mưa cho mình đâu,
                   Không phải mùa Thu mà lá đỏ,            
                   Không phải tháng Bảy mà mưa Ngâu.
Phượng vỹ mùa hè đỏ ngập trời,
Rực rỡ trong mưa hoa Phượng ơi,
Cánh hoa nào sẽ bay trong gío?
Như cánh hoa xưa, của một thời.
                    Lang thang đi qua những con đường,
                    Có hàng dừa cao, lá rủ nghiêng,
                    Mưa từng sợi trắng, mưa lâu quá,
                    Chiếc dù che một khỏang trời riêng.
Trời cứ mưa, trời Mexico,
Lãng mạn hai người đi trong mưa,
Em nép vào gần anh chút nữa,
Anh ơi,  phút giây này là thơ.
                   Ngày mai trời sẽ lại nắng lên,
                   Mùa hè Mexico, Cancun,
                   Biển xanh sóng vỗ đang mời gọi,                 
                   Chiều mưa hôm qua xin đừng quên.
             Nguyễn Thị Thanh Dương
                      ( June, 25, 2011)


.
              **********
           
.
             
         ÂN TÌNH MÙA HẠ.
Mùa Hạ mời anh ăn một bát chè,
Chè đậu xanh nấu với đường cát trắng,
Nếm một chút đã thấy lòng dịu mát,
Sợi phổ tai mùi rong biển thơm thơm..
            Qủa táo Tàu màu đỏ sẽ ngon hơn.,
             Trong bát chè ngọt ngào tình em đấy,
             Anh sẽ quên bây giờ là tháng mấy,
             Nắng Hạ về oi bức ở ngoài kia.
Em sẽ làm món rượu nếp thơm tho,
Anh thích nếp than hay màu ngà trắng?
Em ủ bằng những cục men gĩa nhuyễn,
Rượu lên men như tình đã lên men.
               Anh sẽ ngất ngây vì rượu nếp em,
               Những hạt nếp mà tay em vo, nấu,
              Nếp và men trộn đều, mùi rượu ngấu,
              Mùa Hạ nắng vàng, nắng cũng say say.
Em mời anh ăn bát rượu nếp đầy,
Hồn sẽ lâng lâng như mây trắng xóa,
Mây lang thang trong những ngày mùa Hạ,
Tình lang thang không biết lối đi về.
               Crepe Myrtle đã nở đường hoa,
               Mùa Hạ nóng cũng có hoa có cỏ,
               Em mời anh ngắm chùm hoa sắc đỏ,
               Đẹp phố phường và đẹp cả lòng anh.
 Mùa Hạ có dài, nắng có khô khan,
 Nhưng đóa hoa của lòng em vẫn nở,
 Em mời anh những ân tình mùa Hạ,
 Để mỗi mùa lại nhớ nhớ, mong mong.
                    Nguyễn Thị Thanh Dương.
                          ( June, 17- 2011)
            ******************************
              MÙA THU CÓ NẾP HOA VÀNG.
     ( Cảm tác theo “Nếp Hoa Vàng, Xôi Hoa Cau” của Phạm Tự Trọng.)
Về huyện Hải Hậu, tỉnh Hà Nam,
Ngày mùa gặt hái nếp Hoa Vàng,
Tháng Mười trên cánh đồng lúa chín,
Mùa Thu theo mây trôi lang thang.
                    Hạt giống gieo trồng từ tháng Năm,
                    Nắng gío ru hạt giống nảy mầm,
                    Sự sống lớn lên từ lòng đất,
                    Nơi kiếp người về cõi trăm năm.
Có lẽ vì mùa Thu mộng mơ,
Loại nếp này cũng đẹp như thơ,
Bông nếp non, phấn màu vàng sậm,
Nếp Hoa Vàng ngày xưa tiến Vua.
                    Nếp sẽ đồ xôi gĩa bánh giày,
                    Chiếc bánh dẻo thơm dễ dính tay,
                    Bánh tròn như mặt trời cổ tích,
                    Cám ơn người xưa có bánh này.
Từ cánh đồng về hạt lúa thơm,
Đều tay gĩa cốm nếp ngon ngon,
Hạt đòng đòng hãy còn ngậm sữa,
Ân tình như sữa mẹ nuôi con.
                        Nếp cái Hoa Vàng không dễ mua,
                        Nấu rượu tặng nhau để làm qùa,
                        Hay gói bánh chưng ba ngày Tết,
                        Miếng bánh ngon mùi nếp đậm đà.                       
 Nếp đem đồ xôi, nếp trắng trong,
Lấm tấm điểm những hạt đậu xanh,
Ai gọi “Xôi Hoa Cau” dân dã ?
Ăn miếng xôi thấm tình quê hương.
                        Dù đi đâu, về đâu. Người ơi !
                        Nếp Hoa Vàng vẫn theo chân người,
                        Với mùi đất cũ, quê hương cũ,
                        Ruộng lúa thơm hương nếp tháng Mười.
           Nguyễn Thị Thanh Dương
                 ( June 14, 2011)
                

          


     HỒN TÔI CHUÔNG GÍO.
Anh đã đến như gío trong vườn chiều,
Làm lay động từng nụ hoa, từng lá,
Treo bên hiên nhà hồn tôi chuông gío,
Khua tiếng kêu rộn rã những mừng vui.
             Anh đến từ đâu ? gío đến từ trời,         
             Anh mang tình ý trên vai, trên áo,
             Gío mang tình của hoa thơm, cỏ mới,
             Vào hồn tôi, tôi chuông gío ngân nga..
Những đêm trăng tỏ, những lúc trăng tà,
Gío và trăng ảo, mờ, cùng tình tự,
Gío lãng mạn tìm hồn tôi chuông gío,
Tôi  buông mình thảng thốt gọi theo trăng.
              Tôi ở đây hồn thở với tháng năm,
              Giữa trời đất cùng âm dương nhật nguyệt,
              Tôi vẫn thức khi màn đêm rủ xuống,
              Tôi vẫn mơ khao khát gío ban ngày.
Hồn tôi chuông gío vào mùa heo may,
Chút gío lạnh khẽ khàng về nhớ qúa,
Tôi nũng nịu nghiêng vai tình rung nhẹ,
Anh ơi, có nghe tôi gọi tên không?
              Tôi thấy những chiều mưa gío bâng khuâng,
              Khu vườn sau nhà trong mưa hoang vắng,
              Mưa hắt ướt tôi, hồn chuông bé bỏng,
              Mà vẫn chờ rung lên triệu vần thơ.
Tôi chỉ là chiếc chuông gío ngoài kia,
Ở cửa trước hay cửa sau nào đó,
Dù ở đâu, vẫn là tôi với gío,
Dù ở đâu tôi cũng đợi chờ anh.
              Hồn tôi chuông gío mang lại an lành,
              Lòng người vui khi nghe tôi lên tiếng,
              Nhưng khi tôi buồn chắc gì ai biết ?
              Gío không về tôi chết lặng tim tôi.
Và khi gío bão chợt đến trong đời,
Như hôm anh lìa xa không đến nữa,
Tôi mong manh quay cuồng hồn trong gío,
Bật tiếng kêu thương, tiếng khóc nghẹn ngào.
              Nguyễn Thị Thanh Dương
                 ( May- 21-2011).
       ****************************
        HẸN NHAU GIỮA ĐẤT TRỜI TÂY TẠNG.
     ( Cảm tác từ bài viết và những hình ảnh về Tây Tạng)

Em vẫn mơ những vùng thảo nguyên,
Lang thang đàn cừu trên cỏ xanh,
Hẹn nhau giữa đất trời Tây Tạng,
Hoang dã đơn sơ. Em chờ anh.
              Em sẽ đi bằng đôi chân không,
              Cùng anh trên thảo nguyên mênh mông,
              Nhan sắc như một loài cây dại,
              Thật thà không điểm phấn tô son.
Tây Tạng trời xanh, bao la xanh,
Mây trắng về giăng kín không gian,
Tiết trời thay đổi, mây là bão,
Xin bão mây đừng che khuất anh. *
            Dãy núi xa xa vẫn đợi chờ,
            Đỉnh núi chạm mây đẹp như thơ,
            Bao giờ mình đến bên chân núi,
            Ngước mắt nhìn lên cao mà mơ.
Đến tu viện Drepung với em,
Để thấy lòng mình được bình yên,
Như dân Tây Tạng em cầu nguyện,
Mong những điều lành trên đất thiêng.
             Nghe tiếng chuông chùa vọng chiều buông,
             Cuộc đời sinh, diệt cõi vô thường,
             Em như thấy Lạt Ma niệm Phật,
             Kinh theo gío bay đi muôn phương.
Trong vắt mặt nước hồ Namtso,
Trời mây in bóng dưới đáy hồ,
Mặt hồ bằng phẳng, yên tĩnh qúa,
Tựa cõi thiên thu mới hiện về.          
            Tây Tạng những con sông bắt nguồn,
            Sông Hằng, sông Ấn, sông Mê Kông,
            Hoàng Hà cho đến sông Dương Tử,
            Chẳng sông nào chảy hết tình em.             
 Về quán trọ uống tách trà bơ,
 Ngoài kia gío núi với sương khuya,
 Anh ơi, gío núi trăm năm lạnh,
 Bếp lửa này đủ ấm đời chưa?
            Tây Tạng trầm tư cổ kính buồn,
            Đất và trời gần gũi giao duyên,
            Hẹn nhau giữa đất trời Tây Tạng,
            Tình giao tình có anh và em.
                   Nguyễn Thị Thanh Dương
                         ( May 28 - 2011)
* Tây Tạng thời tiết thay đổi nhanh chóng, mây xuất hiện nhiều thành “bão mây”
                         **************
       
          


             
             
                





                
               

             .




1 comment:

  1. Khi góc không còn xanh thì co người ta cũng trở nên mạnh mẽ và chúng tôi cũng chẳng biết sao khi con người ta vẫn cứ thay đổi .
    ............................
    thép hòa phát | thép hộp mạ kẽm

    ReplyDelete