Wednesday, December 14, 2011

THƠ:Gió Tháng 11 và Hỏi Tội Anh


            
              
                   


   GÍO THÁNG MƯỜI MỘT.
Gío tháng mười một đưa anh về đây,
Lá rụng cuối mùa, dáng Thu hao gầy,
Anh như vầng trăng tinh mơ sáng sớm,
Ánh trăng xanh vừa hiện giữa đường mây.
          Mùa Đông chưa đến, mùa Thu chưa qua,
          Vầng trăng xanh kia chưa là trăng gìa,
          Anh theo cơn gío cuối tháng Mười Một,
          Thổi vào đời em ở lưng chừng mùa.
Cuối tháng Mười Một  mùa lễ Tạ Ơn,
Hoa Hồng vẫn nở trong vườn Thu thơm,
Có những buổi chiều cơn mưa rất nhẹ,
Không ướt chân anh, không ướt chân em.
              Gió tháng Mười Một cho mình gần nhau,
              Gần nhau lần này, không hẹn lần sau,
              Quấn quýt bước chân hai người qua phố,
              Gió tháng Mười Một không lạnh em đâu.           
Em nhặt chiếc lá vàng khô trên đường,
Tặng anh kỷ niệm chiếc lá cuối cùng,
Em cám ơn anh  một lần hội ngộ,
Chiếc lá héo như cuộc đời vô thường.
            Vì em biết nay mai anh lại xa,
            Gío tháng Mười Một sẽ tiễn anh đi,
            Anh vẫn như vầng trăng vào sáng sớm,
            Nhưng ánh trăng xanh chìm trong mây mờ.
Mới vừa gặp nhau, ngày vui qua nhanh,
Anh đi rồi, em vẫn cám ơn anh,
Mưa rất nhẹ nhưng làm em ướt áo,
Gío tháng Mười Một lạnh đến cuối năm.
          Nguyễn Thị Thanh Dương
             ( Nov. 2011) 

             
         









         


         
         

       HỎI TỘI ANH.
Hỏi tội anh: Sao ngày xưa không nói?
Khi anh nhiều lần đã gặp gỡ  em,
Em  người dưng, anh lớn hơn mấy tuổi,
Ngại ngùng gì chỉ thầm lặng nhớ thương ?
            Em gái anh và em chung một lớp,
            Là đôi bạn thân suốt mấy năm liền,
            Hai tâm hồn đời học sinh vụn vặt,
            Chưa bao giờ em có một niềm riêng.
Khi mỗi lần đến nhà anh thuở đó,
Bạn và em rủ rỉ chuyện tâm tình,
Anh lạnh lùng nhìn em làm em …sợ,
Cứ bâng khuâng “Hay anh ấy ghét mình” ?
                Tuổi học trò sao mà nhiều lãng mạn,
                Như con thuyền trên sóng nước đẩy đưa,
                Em từng mơ có người đi bên cạnh,
                Tan trường về trời lất phất bụi mưa..
Thuở đó tâm hồn em còn trong trắng,
Vẫn đợi chờ ai nói một tiếng “yêu”,
Em nào hiểu trong con người thầm lặng,
Anh đã cho em tình cảm rất nhiều.
              Sao anh chỉ lạnh lùng và nghiêm khắc?
              Chưa bao giờ anh nói chuyện với em?
              Lòng khờ khạo em phân chia khỏang cách,
              Dù mến anh, cũng chẳng dám đến gần.
Anh là anh, em chỉ là em gái,
Một mộng đời, hai ngã rẽ khác nhau,
Bao năm qua chưa một lần gặp lại,
Sông nước vẫn trôi, mây vẫn ngang đầu.
               Đến hôm nay vô tình em được biết,
              Có một thời anh từng nhớ thương em,
              Có những điều khi người ta đánh mất,
              Mới biết rằng vẫn không thể nào quên.
Em hiền lành, ngây thơ. Anh biết thế,
Sao ngày xưa anh e ngại không thôi ?
Sao không nói những gì anh suy nghĩ ?
Biết đâu bây giờ mình đã nên đôi ?
                Em vẫn hiểu đó chỉ là số mệnh,
                Tình như mây bay lạc bốn phương trời,
                Lòng vu vơ đôi khi em vẫn trách:
                Sao ngày xưa anh khờ thế, anh ơi !!!!
  Nguyễn Thị Thanh Dương

No comments:

Post a Comment