Wednesday, December 14, 2011

Thơ :Con Gái Bắc



     CON GÁI BẮC.
Dù sống ở đâu trên thế gian này,
Dù thế hệ nào em vẫn là gái Bắc,
Còn giữ lại từ mẹ cha phong cách,
Từ cội nguồn mảnh đất của cha ông.
          Không thể lầm em với người miền Nam,
          Con gái Bắc e dè từng lời nói,
          Đong đưa đấy, nhưng vẫn còn khách sáo,
          Em nắng về, em cũng biết gió mưa.
Con gái Bắc đỏng đảnh thật khó ưa,
Tính kiêu kiêu dù chắc gì đã đẹp,
Nhưng có lúc cô dịu dàng khép nép,
Như men say anh nếm sẽ nhớ đời.
           Em kiểu cách để giữ kẽ mà thôi,
           Lòng đã trao mà tay chưa cho nắm,
           Lúc có, lúc không, như trò đuổi bắt,
           Khi mệt rồi, em muốn ngã vào anh .
Không thể lầm em với người miền Trung,
Dù cô Huế cũng chẳng vừa, khó tính,
Em lịch sự ngay cả điều không muốn,
Khó trả lời dứt khoát một tiếng “không”.
           Xã giao như em chẳng phải dối lòng,
           Em thế đấy, như mơ và như thật,
           Em đanh đá nhưng chắc gì đanh ác,
           Em chua ngoa nhưng chưa chắc điêu ngoa.
Em đãi bôi, một chút Bắc Kỳ mà,
Tuy mắt liếc nhưng lòng em ngay thẳng,
Giả vờ ngây thơ cho anh lận đận,
Anh mệt mỏi đời, mệt mỏi tình em.
             Nếu mình mất nhau anh sẽ khó quên,
             Cô gái Bắc một thời anh xao xuyến,
             Bình an, hạnh phúc, đôi khi vẫn tiếc,
             Mùa tình yêu chín đẹp ấy đâu rồi?
    Nguyễn Thị Thanh Dương.
        ( Dec.14-2011)
            


             

ĐÊM GIAO THỪA.
( Viết theo tâm tình C. )

Nhà hàng đón giao thừa,
Đêm nay đông người qúa,
Bên thềm năm mới về,
Chênh vênh bờ năm cũ.
       Tình cờ gặp nhau đây,
       Tìm vui nơi chốn lạ,
       Gió cuối tháng Mười Hai,
       Lạnh tâm hồn đơn lẻ.
 Em và anh bên nhau,
 Kể chuyện đời vụn vặt,
 Đêm trong ánh đèn màu,
 Đêm tưng bừng tiếng nhạc.
          Anh mời em khiêu vũ,
          Bàn tay lạ bàn tay,
          Còn hơn là không có,
          Sẽ buồn suốt đêm nay.
Sắp đến giờ giao thừa,
Mọi người ngừng khiêu vũ,
Đợi trời đất giao mùa,
Sao mà huyền diệu thế.
          Mọi người nhìn một phía,
          Count Down giây từng giây,
          Theo màn hình rộn rã,
          Pháo bông nở tung bay.
Đã giao thừa rồi đấy,
Năm cũ chẳng còn gì,
Tiếng reo hò vang dậy,
Cùng: Happy New Year !.
             Mọi người cùng thổi kèn,
             Đốt pháo bông, tung nón,
             Người ta  mở Champagne,
             Ly đầy mời nhau uống.
Anh ôm em chúc mừng,
Rượu Champagne sủi bọt,
Dù hai người mới quen,
Chưa bao giờ là một.
            Sàn nhảy lại đông người,
            Nhạc chào mừng năm mới,
            Anh và em sánh đôi,
            Cuộc vui lại tiếp nối.
Trời đã qúa  nửa khuya ,
Bước chân vui chếnh chóang,
Rưọu đã vơi cạn ly,
Nhưng chuyện đời chưa cạn..
          Nhà hàng sắp đóng cửa,
          Cuộc vui khép lại rồi,
          Năm mới chia tay nhé,
          Mỗi người về một nơi.
Nguyễn Thị Thanh Dương
            
         

       


  HÔM QUA GIÓ THỔI.
Hôm qua về gió thổi,
Lá khô rụng đầy sân,
Lá khô che khuất lối,
Tôi lạc từng bước chân
            Sao lá rơi nhiều thế?
            Những linh hồn bơ vơ,
            Buông mình vì cơn gió,
            Hồn về đâu bây giờ?.
Hôm qua về gió thổi,
Thấy hoa rụng đầy sân
Những cánh hoa nằm lại,
Mùi hương vào hư không.
              Ôi những cánh hoa rơi,
              Ngậm ngùi tôi thương qúa,
              Cánh hoa buồn tả tơi,
              Lìa cội cành thương nhớ.
Hôm qua về gió thổi,
Nhà vắng một mình tôi,
Trong này đời trống trải,
Ngoài trời mây đơn côi.           .           
             Ngủ đi những cánh hoa,
             Đã hết thời khoe sắc,
             Ngủ đi tình cách xa,
             Đã hết thời say đắm.
Ngủ đi chiếc lá khô,
Đã hết mùa xanh thắm,
Ngủ đi tôi tình cờ,
Sẽ gặp người trong mộng.
           Hôm nay không gió thổi,
           Lá, hoa còn đầy sân,
           Nhưng lòng tôi gió nổi,
           Nỗi buồn rơi mông mênh.
Nguyễn Thị Thanh Dương
            ( Dec. 2011)

No comments:

Post a Comment