Wednesday, December 14, 2011

Thơ: Chuyến bay đêm giao thừa...



           
           



CHUYẾN BAY ĐÊM GIAO THỪA.
Chuyến bay dừng lại ở Chicago,
Khi ngoài kia bắt đầu cơn bão tuyết,
Người ta tạm hoãn chuyến bay nối tiếp,
Đêm cuối cùng, đêm cuối tháng Mười Hai.
             Phi trường đông người trong đêm Ba Mươi,
             Kẻ đi người đến một nơi nào đó,
             Chuyến bay đã qua như ngày tháng cũ,
             Đã đi qua, năm mới sẽ bên nhau.
Nửa cuộc hành trình không thấy anh đâu,
Phi trường lạ, người dưng xa vời vợi,
Quán cà phê đông người vào chờ đợi,
Có cả em đếm từng giọt thời gian.
          Chiếc áo khóac không đủ làm ấm em,
          Túi hành lý như một người lưu lạc,
          Cà phê thêm đường mà sao vẫn nhạt ?
          Ly cà phê bất đắc dĩ không ngon..
Em đã thấy những ánh mắt mỏi mòn,
Nhìn về phía cửa máy bay hi vọng,
Chốc nữa đây cửa đi vào mở rộng,
Như cánh cửa đời em đã gặp anh.
          Cuộc đời người mở khép đã bao lần?
          Cũng chờ đợi cũng mỏi mòn như thế,
          Giọt cuối cùng ly cà phê còn đó,
          Em còn đây, với nỗi nhớ đầy thêm..
Người ta vừa gọi lên chuyến bay đêm,
Và có lẽ cũng là chuyến bay cuối?
Những hành khách kéo hành lý rất vội,
Bỏ ghế ngồi, những khỏang trống bơ vơ.
             Em  bỏ lại ly cà phê hững hờ,
             Bỏ lại tâm tư quán khuya gío lạnh,
             Đám đông đi vào, phi trường dần vắng,
             Người lao công quét bụi rác cuối cùng.
Trong máy bay, dù muộn còn hơn không,
Hành khách gần nhau chúc nhau năm mới,
Mồng Một Tết bay giữa trời đêm  tối,
Em đang về, tình sẽ mới bên anh.
          Nguyễn Thị Thanh Dương.
              (Dec.-2011)
           
                      

        ANH QÚA KHỨ.
  ( Viết theo tâm sự “Cô Tình”)

Anh qúa khứ đã xa khỏi đời em,
Đường mây mịt mù xa xôi hình bóng,
Dòng sông đời nhiều khúc quanh, nhiều nhánh,
Em ngẩn ngơ tìm ở ngã ba sông.
          Có một thời em vì anh lênh đênh,
          Như tảo rong, như lục bình trôi nổi,
          Sao anh không đến cho em dừng lại?
          Sao anh không hẹn để em sẽ chờ?
Tình đã vơi anh càng ngày càng xa,
Tình bớt nhớ khi em gìa thêm tuổi,
Mối tình đầu anh và em vụng dại,
Mối tình sau đời có đẹp hơn không?
            Em mở lòng ra với tình yêu chồng,
            Ở nơi nào anh yên vui bên vợ,
            Mấy chục năm nhánh sông chia xa lạ,
            Bỗng tình cờ gặp lại ngã ba sông.
Anh qúa khứ đã làm em bão giông,
Em chao đảo tưởng như mình sắp ngã,
Vẫn là em hồn mong manh, bé nhỏ…
Nhạy cảm như tay vừa chạm phím đàn.
              Anh qúa khứ về không đúng thời gian,
              Đã qua rồi những mùa em thương nhớ,
              Đã qua rồi một thời em còn trẻ,
              Khao khát chờ anh nối lại vòng tay.
Anh qúa khứ về chim mỏi cánh bay,
Cười tao ngộ dấu nghẹn ngào anh nhé?
Vì mai đây không dễ gì gặp nữa,
Hai cuộc đời riêng, hai nhánh sông trôi.
                Chẳng còn gì đâu anh qúa khứ ơi,
                Vì qúa khứ mãi thuộc về qúa khứ,
                Ước mơ của em suốt đời còn đó,
                Không bao giờ nối lại một vòng tay.
         Nguyễn Thị Thanh Dương.
           ( Nov. 12. 2011)
         ***************

No comments:

Post a Comment