Saturday, October 8, 2011

XỚN XÁC

                XỚN  XÁC .
Tôi vừa ở nhà người bạn để học cách làm món xôi chiên, thực hành xong nếm thử thấy ngon quá, trên đường về tôi liền ghé vào chợ Việt Nam mua nguyên 1 bao gạo nếp 25 lb, để làm dần dần, chồng tôi cũng thích món này lắm. Nếu anh ta mà nhìn thấy tôi đang khệ nệ lăn bao gạo từ xe chợ vào trunk xe của tôi giữa buổi trưa nắng nôi, chắc anh sẽ cảm động, vì trăm ngàn lời nói yêu cũng không bằng những hành động đối xử với nhau như thế này.
Vừa ngồi vào xe, lòng còn hoan hỉ chiều nay anh đi làm về, tôi sẽ khoe : “ anh ơi chuẩn bị ăn món xôi chiên của em nhé”, thì mắt tôi đập ngay vào hình ảnh phía trước: chồng tôi đang đi bên cạnh 1 cô gái trẻ về phía tiệm phở.
Trời ơi ! tôi tưởng mình nhìn lộn, bèn mở tung cửa xe, bước ra ngoài để nhìn cho kỹ hơn, thì tình thế vẫn không có gì thay đổi, chồng tôi đó và một cô gái nào đó, chỉ trông đằng sau lưng cũng biết cô trẻ trung, ăn mặc hợp thời trang, vừa sánh vai nhau vào trong tiệm phở mất rồi.
Trái tim tôi phừng phừng như lửa cháy, tôi muốn nhảy bổ vào tiệm phở và hét lên:
-         À thì ra anh có bồ ! Đồ phản bội! Đồ giả dối.
Tôi sẽ làm cho cả tiệm phở nổ tung ra, hai đứa chúng nó cũng nổ tung ra. Nhưng cơn giận làm toàn thân tôi run rẩy, tôi đứng cũng không nổi, nói chi chuyện chạy bay vào tiệm phở. Tôi đành chui vào xe và ngồi phịch xuống ghế, mà đầu óc vẫn còn hoang mang hàng trăm câu hỏi. Cô gái ấy là ai? Chồng tôi đã quen cô từ lúc nào? Họ đã yêu nhau bao lâu rồi? Đã lén rủ nhau đi ăn bao nhiêu lần rồi?
Tôi định thần nhớ lại, mỗi ngày tôi đều làm cơm cho anh ta mang đi ăn lunch và chiều nào về cũng hết sạch sẽ mà! Trời, sao tôi ngu quá! Anh ta đã đổ thùng rác, phi tang trước khi về nhà, nên mới lừa dối được tôi cho đến ngày hôm nay chứ.Vậy mà tôi còn đi khuân bao gạo về để tập tành làm bánh cho anh ta ăn. Đừng có hòng! Thà tôi để cho gạo mốc đi, hẩm hiu đi còn hơn!!
Tôi tưởng tượng giờ này chúng nó đang ríu rít ngồi cạnh nhau trong tiệm phở, anh ta sẽ lau đũa, thìa cho người yêu, cô gái sẽ nũng nịu đòi anh vắt cho múi chanh, rắc thêm tí tiêu, hay lấy thêm vài cọng ngò gai.
Càng nghĩ, cơn tức càng đưa lên tới cổ, tôi cố dằn xuống, phải về thôi, rồi tôi sẽ hành động sau, ngu gì ngồi đây, để chốc nữa chúng nó ra sẽ nhìn thấy bộ mặt thảm hại của tôi ! và cô gái kia sẽ cười đắc thắng , đầy thương hại.
Về đến nhà, đầu óc tôi lập ngay kế hoạch để đối phó, chiều nay anh ta đi làm về, tôi sẽ lột mặt nạ anh ta, tôi sẽ li dị.Trước hết tôi sẽ gọi luật sư để tham khảo ý kiến, làm cách nào để anh ta sẽ ra đi tay không trong nhục nhã. Cái giá phải trả cho một kẻ phản bội vợ.
Nghĩ nhiều quá làm tôi nhức cả đầu, tôi cần có người tâm sự để trút nỗi khổ đau, tôi liền phone cho nhỏ bạn thân, người mà vừa mới đây đã hân hoan dạy tôi làm món xôi chiên để phục vụ sở thích của chồng. Nghe tôi tuyên bố:
-         Vợ chồng tao sắp sửa chia tay rồi.
Nhỏ bạn chỉ cười:
-         Tự nhiên mày thích đùa! vừa mới học làm món xôi chiên cho chồng ăn, về đến nhà đòi li dị? Mày ngâm gạo nếp nấu xôi chưa?
Tôi rên lên:
-         Tao không đùa, tao không mát, mà tao đang đau khổ đây. Tao vừa mới khám phá ra chồng tao đang có bồ!
Nhỏ bạn vẫn không tỏ vẻ ngạc nhiên, còn lừng khừng hỏi tôi:
-         Sao mày từng tuyên bố rất “chảnh” rằng nếu có quẳng chồng mày vào giữa rừng sâu với một đám con gái trẻ đẹp như Hoa Hậu thế giới, thì anh ta cũng tìm cách…thoát thân, để về nhà xum họp với mày?
Tôi cay đắng:
-         Thế tao mới lầm! Bây giờ tao mới đau như trời giáng. Chính mắt tao đã nhìn thấy anh  ta đi với một cô gái trẻ đẹp vào tiệm phở trưa nay. Anh ta chê cơm tao làm, đi ra ngoài ăn phở với người yêu.Thú vị chưa?
-         Đâu có phải cứ đi chung với nhau là yêu nhau. Mày đừng có mà xớn xác!
-         Nhưng xưa nay chồng tao không hề thích đi ăn tiệm, anh ta sợ dơ, sợ đồ ăn nhiều mỡ, bột ngọt, hàn the. Nên chỉ ăn đồ nhà cho chắc ăn.
-         Biết đâu cô gái là bạn của anh ấy?
Tôi chịu hết nổi:
-         Tại sao mày cứ bênh vực anh ta, và bênh vực cái con trời ơi đó? Tao chưa hề nghe anh ta kể có người bạn gái Việt Nam nào làm cùng hãng cả. Bạn bè gì mà đi với nhau rất thân mật? Anh ta còn mở cửa cho cô gái vào trước, rồi họ gọi phở, ăn với nhau, liếc mắt đưa tình với nhau và cười cợt với nhau nữa…Không biết chúng nó quen nhau từ đâu??
-         Ủa! mày trông thấy toàn bộ hả?
-         Tao…hình dung thế.Vì lúc ấy tao đang ngồi trong xe, mà thằng đàn ông nào chẳng làm như thế khi đi với người yêu chứ ?
Nhỏ bạn tôi cười rú lên:
-         Trời ơi! Mày viết truyện hoang tưởng được rồi đấy, bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này đều có thể phản bội vợ, lừa dối vợ, nhưng chồng mày thì…không!
-         Ai bảo đảm được điều ấy? Có mèo nào chê mỡ?
Rồi tôi bật khóc lên:
-         Thôi, mày không chia sẻ được với tao giây phút kinh khủng này. Tao stop đây, để tao khóc một mình còn hơn.
-         Ừ, mày cứ khóc đi, cứ đau khổ vì những chuyện vớ vẩn của mày đi. Thế giới còn bao chuyện đau thương hơn, mỗi ngày bom nổ ở Iraq bao nhiêu máu đổ thịt rơi kia kìa. Tao không có dư nước mắt khóc giùm mày đâu .
                                           ***   ***   ***
Chiều anh ta về, tôi kín đáo liếc nhìn xem anh ta có dấu hiệu gì của một kẻ đang phản bội vợ không? Nhưng mặt anh ta tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra,(trình độ lừa dối vợ siêu đẳng thật ) cái giỏ mang lunch vẫn để trong bếp như thường lệ, rồi anh ta vào phòng tắm.
Tôi liền đi kiểm tra giỏ lunch, những cơm, canh đồ ăn đã sạch sẽ nhẵn nhụi. Điều này càng khẳng định anh ta đang lừa dối tôi thật sự, anh ta đã đi ăn bên ngoài và phi tang những món ăn này để tôi không hề hay biết. Và bấy lâu nay anh ta vẫn làm như thế?
Tôi ra ghế sofa ngồi với bộ mặt sa sầm, đưa đám, đợi anh ta. Chốc nữa, chiến tranh sẽ xảy ra trong ngôi nhà này, và ngày mai trên cõi đời này sẽ có thêm một cặp vợ chồng li dị.
-         Sao em ngồi buồn thiu thế hả em?
Anh ta đã tắm xong, coi mát mẻ và vui vẻ quá, cái giọng ngọt ngào kia chỉ là giả dối để che đậy tội lỗi. Những đứa đang ngoại tình đều thế cả. Điều này tôi đã đọc thấy trong sách báo từ lâu rồi, đừng hòng chơi trò tâm lý qua mặt tôi.
Tôi nhìn anh ta bằng cặp mắt nẩy lửa:
-         Anh biết rồi đấy !!
Anh ta ngạc nhiên :
-         Anh có biết gì đâu? Chuyện gì thế?
-         Hôm nay tôi đi ra chợ Việt Nam…Tôi lạnh lùng nói nửa vời để dò dẫm phản ứng của “thằng phản bội”.
-         Em mua đồ để nấu cho anh một bữa ăn ngon chiều nay, phải không? Nhưng em định nấu món gì mà thái độ em…khủng hoảng như thế? Anh ta cũng dò dẫm đoán mò.
Tôi gào lên:
-         Thái độ tôi là đáng ghét chứ gì! Thì anh đã ghét tôi rồi, đã phản bội tôi rồi!
-         Em nói cái gì, anh không hiểu? Mặt anh ta trông còn…khủng hoảng hơn tôi.
-         Thôi nhé, đừng có kịch cỡm. Anh đã đi với…con nào vào tiệm phở trưa nay?
-         À, thì ra thế! -Anh ta mỉm cười- vậy mà em làm anh hết hồn, để anh kể cho em nghe…
Tôi dẫy lên đùng đùng:
-         Tôi không thèm nghe, đừng chối tội. Anh không ăn cơm trưa nay, anh đã đi ăn phở, và anh đã đổ tất cả cơm của tôi vào thùng rác rồi chứ gì?
-         Đúng vậy!...
Tôi cướp lời anh ta, gào lên:
-         Anh còn dám nói với tôi như vậy à? Coi như giờ phút này, tôi và anh…chấm dứt tình nghĩa vợ chồng.
-         Trời ơi, bây giờ anh mới biết khi đàn bà ghen. Nghe anh nói hết nào, vì sáng nay đến hãng anh quên không để giỏ cơm vào tủ lạnh , trời nóng, cơm canh đậy kín nên bị thiu. Anh phải đổ hết vào thùng rác. Thế là cô bạn làm chung nhất định chọn thời cơ này mời anh đi ra ngoài ăn lunch cho bằng được. Cô ấy mới vào làm, có nhờ anh chỉ dẫn vài công việc, nên cô nhã ý mời anh đi ăn mấy lần, anh đều từ chối. Lần này thì không thể, vả lại sẵn ngày Thứ Sáu, ngày cuối cùng của một tuần làm việc, nên anh cũng cao hứng nhận lời mời luôn, chứ anh có thích đi ăn tiệm bao giờ đâu.
Nghe anh ta giải thích có lý có tình, tôi nguôi ngoai một chút. Một người tự ái cao như tôi, rất dễ nổi giận và cũng rất dễ “tin người”. Chuyện đâu còn đó, anh ta không thể thoát khỏi tay tôi nếu quả thực đang lừa dối tôi.
Anh ta cố gắng thuyết phục tôi thêm:
-         Anh định sẽ kể cho em nghe bữa ăn lunch bất đắc dĩ của anh trưa nay, nhưng chưa kịp kể thì em đã ào ào tấn công trước rồi. Nếu em không tin, hôm nào anh mời cô ấy tới nhà cho em nhận diện cái người đã đi ăn phở với anh.
Tôi vẫn còn nghi ngại:
-         Cứ làm gần, cứ đi ăn chung thế này cũng có ngày anh phản bội em thật đấy.
-         Em phải tin anh như anh đã tin em chứ.
-         Nhưng em chưa bao giờ đi ăn phở với thằng nào cả. Còn anh, em phải…đề phòng. Từ nay trở đi, gặp bất cứ phụ nữ nào, dù già trẻ, lớn bé, trước tiên anh phải giới thiệu với họ rằng anh… đã có vợ. Anh  nhớ chưa?
Anh ta nhăn nhó:
-         Nếu người ta không hỏi mà tự nhiên anh lại…khoe là có vợ thì vô duyên quá!
Tôi ngúng nguẩy:
-         Anh không dám làm thì em cũng không dám tin anh nữa. Em muốn thế để họ tránh xa anh ra, lửa gần rơm cũng có ngày cháy bùng lên thôi.
Anh ta trả giá:
-         Như thế này cho tế nhị một tí em nhé, anh sẽ chưng một tấm hình của em nơi bàn làm việc, kẻ qua người lại sẽ nhìn thấy và phải hiểu ngầm rằng anh đã có vợ. Được không?
-         Như thế chưa đủ, chưa cụ thể, anh phải ghi chú dưới tấm hình hai chữ “My wife” cơ ! Em sẽ lựa vài tấm hình em chụp thật đẹp, thật nổi, và anh phải để vào chỗ nào thuận tiện cho nó…đập vào mắt người ta cơ.
                                      ***    ***   ***
Chiều hôm sau, chồng tôi đề nghị hai vợ chồng đi ăn dinner tai nhà hàng, để hàn gắn lại sự hiểu lầm ngày hôm qua, để hâm nóng lại tình yêu, và để chứng tỏ anh vẫn lãng mạn với tôi như ngày nào.
Tôi liền chọn một nhà hàng mà tôi yêu thích. Đến nơi, anh mở cửa cho tôi vào,cùng lúc ấy từ trong nhà hàng bước ra một đôi, có lẽ là vợ chồng, chỉ nhìn vóc dáng cô gái, tôi nhận ra người hôm qua đã vào tiệm phở với chồng tôi. Tôi đang ngỡ ngàng thì cô gái nhanh nhẹn giới thiệu trước:
-         Chào anh chị, đây là ông xã của em.Và cô quay ra nói với chồng:
-         Đây là anh làm cùng hãng, người mà em đã kể với anh, đã chỉ dẫn tận tình cho em trong những ngày đầu em mới vào nhận việc-.Cô gái cười vui vẻ rồi tiếp- Anh ấy giúp đỡ em nhiều lắm, thế mà mãi trưa hôm qua, em mới mời anh ấy đi ra ngoài ăn lunch được đấy.
Chồng tôi liếc nhìn tôi hả hê như thầm nói “ Thấy chưa, anh đã nói rồi mà.”
Hai vợ chồng cô gái chào chúng tôi và ra về, họ không quên chúc chúng tôi có một bữa ăn ngon.
Thật thế, chưa bao giờ tôi có một bữa ăn ngon như chiều nay.
Tôi đang định gọi phone cho nhỏ bạn để thông báo cho nó biết tình hình vợ chồng tôi sáng sủa  rồi, kẻo nó lại…xớn xác đi kể cho những người khác thì “mất uy tín” vợ chồng tôi, thì chính nó gọi tới:
-         Sắp li dị chưa? Đàn ông Việt Nam ở Mỹ bây giờ có giá lắm , “ được” vợ li dị chúng càng mừng, về Việt Nam tha hồ cưới vợ trẻ đẹp.
-         Làm gì có chuyện li dị, tao…hiểu lầm thôi. Tôi đáp giọng yếu xìu.
Và ngượng ngùng kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nó nghe, nhỏ bạn cảnh cáo:
-         Thấy chồng cưng, động một tí là nghi ngờ, là hờn giận.Thôi, lần sau đừng có xớn xác nữa nghe? Hết xớn xác chuyện nọ đến chuyện kia, phát mệt. Cái lần mày đi mall mua sắm mải mê, khi ra tới bãi parking thì hoa cả mắt, chóng cả mặt, và…phát hiện mất xe, vừa khóc vừa gọi 911. Báo hại police vội vàng tới, thì ra mày đã xớn xác ra…lộn cửa, đậu xe ở cửa Bắc mà cứ tìm kiếm xe ở cửa Nam . Nhớ chưa?
Tôi bướng bỉnh bào chữa :
-         Dù tao có xớn xác cũng không chết ai, cũng còn đỡ hơn ông pilot năm nào ở Taiwan, lái máy bay vô lộn đường runway đã close, đụng phải chướng ngại vật làm nổ tung máy bay và chết hết cả đám.Và tháng Tám năm 2006 ở Lexington airport, tiểu bang Kentucky, ông pilot của chuyến bay 5191 cũng xớn xác vô lộn đường runway, chỉ có 3,500 foot trong khi máy bay cần ít nhất 5,000 foot để cất cánh, làm toi 49 mạng người.
-         Dĩ nhiên mày xớn xác không chết ai, nhưng có kẻ tức điên lên và đòi li dị .Bạn tôi cười trêu chọc.
Tôi khoe:
-         Nhưng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện ấy nữa, anh ta lại khẳng định với tao rằng “ Nếu quẳng anh vào một khu rừng với…”
Bạn tôi cướp lời:
-         Tao là bạn mày mà cũng thuộc cái điệp khúc ấy rồi: “ Nếu quẳng anh vào một khu rừng với những người đẹp như hoa hậu thế giới thì anh cũng tìm cách…thoát thân, chạy về đoàn tụ với em” chứ gì ?.Một thằng chồng chung tình hiếm hoi như thế rất xứng đáng để mày chiều chuộng nó tối đa.
-         Bởi thế nên tao đang chuẩn bị làm món xôi chiên cho anh ta đây. Thôi bye nhé, nói chuyện với mày một hồi tao lại…xớn xác làm hỏng món xôi chiên bây giờ đấy.
                          Nguyễn thị Thanh Dương
                                      ( May-2007)
                              ***               ***           ***
        CHÂN DUNG MỘT NGƯỜI LÀM THƠ

Tôi nhìn thấy chân dung tôi trên vô vàn ngọn sóng,
Đuổi bắt mãi hư vô,
Bước chân mơ mộng,
Tôi tìm trên cát sỏi những vần thơ,
Tìm trong rong úa,
Hơi thở cuộc đời.
                 Tôi nhìn thấy chân dung tôi giữa phố chợ đông người,
                 Những gương mặt buồn vui xa lạ,
                 Tôi đi tìm,
                 Theo bước chân người hối hả,
                 Những vần thơ vất vả một kiếp người.
                 Nên thơ tôi,
                 Cũng thấm mệt tình đời.
Tôi nhìn thấy chân dung tôi lang thang mây trời,
Khi hoàng hôn xuống,
Trong ánh nắng chiều tàn hình như không bờ bến,
Bước chân tôi cũng chẳng có bến bờ.
Tôi tìm trên lá cỏ những vần thơ,
Tìm trong gío bụi,
Tiếng thì thầm,
Tưởng như tiếng gọi,
Một tình yêu.
Và tìm trong bóng ngả đường chiều,
Những hoang vắng cuộc đời.
                   Tôi nhìn thấy chân dung tôi ở khắp mọi nơi,
                   Này tóc tôi bay,
                   Này chân xuống phố,


    
                    Dù ngày bão giông,
                    Dù ngày nắng tỏ,
                    Tôi vẫn  mơ màng cảm xúc,
                    Vẫn còn những giọt nước mắt,
                    Thương nhớ vu vơ,
                    Cho người tình trong mơ,
                    Không bao giờ có thật,
                    Từ kiếp này và xin cả kiếp sau,
                     Tôi vẫn là tôi,
                     Với chân dung đa cảm đa sầu.                   .
               Nguyễn thị Thanh Dương
                   ( May-2007)

                         
                                         ****                 ****            ****
       HÃY  NẮM  TAY  EM.
Em sẽ đưa bàn tay cho anh nắm,
Ngày hôm nay hay có thể ngày mai,
Vào một ngày buồn hiu hắt mưa bay,
Em nghe tiếng gió bên trời vọng lại.
                Chỉ cần chút ánh trăng tàn le lói,
                 Đủ cho em mơ một cõi xa xăm,
                 Hay buổi chiểu mây xuống thấp giăng giăng,
                 Đủ khơi dậy trong lòng em mưa gió.
Em có khi hồn nhiên như lá cỏ,
Như cành cây vừa hé lộc,nẩy mầm,
Em cũng khó hiểu như một khu rừng,
Để anh thấy ngại ngùng tình trăm lối.
                   Chân thành đấy,bàn tay em vẫn đợi,
                   Mỗi khi thấy lòng trống trải cô đơn,
                    Lại gần em,anh sẽ hiểu em hơn,
                     Khu rừng ấy không còn là bí mật.
Em mạnh mẽ, điên cuồng như cơn lốc,
Những ngày vui cũng để gió cuốn theo,
Nhưng đôi khi em là một con mèo
Tội nghiệp!trong góc nhà chờ ân huệ.
                      Em kiêu hãnh nhưng vô cùng nhỏ bé,
                      Chưa một lần anh chung bóng,chạm vai,
                       Thì bây giờ anh hãy nắm bàn tay,
                       Chia sẻ với em vầng trăng đến muộn.
Những mùa Thu đã qua từ lâu lắm,
Trăng của mùa nào trôi lạc về đây?
 Để có người thao thức mãi đêm nay,
Hoa lá ngoài vườn buồn lây chưa ngủ.
                        Anh hãy vỗ về em con mèo nhỏ,
                        Làm nũng anh những giây phút chạnh lòng,
                        Hãy nắm tay em để giữa mênh mông
                        Của cuộc sống.Anh là người cần thiết.
                                   Nguyễn thị Thanh Dương     
                                        (May-2007)
                  
.

No comments:

Post a Comment