Thursday, October 13, 2011

THƠ: ....




 


NẾU TÔI CÒN Ở LẠI LÀNG QUÊ.
Tôi được sinh ra trước cuộc di cư,
Vĩ tuyến mười bảy chia hai miền Nam Bắc,
Dòng sông Bến Hải như dòng đời oan khuất,
Nhịp cầu Hiền Lương không nối hai bờ.
           Nếu tôi còn ở lại miền Bắc, làng quê,                      
           Có thể tôi thành người đàn bà lam lũ,
           Như những chị em con bác, con chú…
           Vất vả ruộng vườn cấy lúa, trồng khoai.
Tôi cũng đơn sơ như các chị em tôi,
Ước mơ đẹp của một thời con gái,
Khi vườn nhà thơm hoa chanh, hoa bưởi,
Tôi quên tôi mùi bùn đất quanh năm.
              Tôi sẽ lấy chồng và có đàn con,
              Mái nhà tranh, liếp cửa lùa gío lạnh,
              Các con tôi sáng cắp sách đi học,
              Buổi chiều về đi bắt ốc, mò cua.
Hay chăn trâu đồng cỏ cuối làng kia,
Để phụ giúp mẹ cha trong cuộc sống,
Xã hội bất công tôi quen chịu đựng,
Hối lộ cửa trên là chuyện đời thường.
               Có thể tôi phải lìa xa xóm làng,
               Lên thành phố đi làm thuê, ở đợ,
               Hay gánh hàng rong bôn ba phố chợ,
               Đường về quê gần mà lại qúa xa..             
 Nếu tôi còn ở lại miền Bắc, làng quê,
 Bao nhiêu năm rồi Bắc Nam là một,
 Nhịp cầu Hiền Lương không còn ngăn cách,
 Nhưng cuộc sống còn oan khuất không thôi..
              Thì ra vẫn có dòng sông cuộc đời,
              Nhịp cầu vô hình chia đôi kiếp sống,
              Kẻ giàu, người nghèo, dân oan, quyền lực…
              Thân phận bọt bèo tôi vẫn lênh đênh.
                        Nguyễn Thị Thanh Dương 
                          ( Oct.- 2011)         
                          
              .
   
             
.
                 

              
           


 
         


                  ***********
    GIẤC MƠ BAN NGÀY.
( phóng tác theo bài thơ “Day Dream” của Chu Tất Tiến)
Sáng sớm nay chắc em còn đang ngủ?
Mái tóc mềm gợn sóng gối ru êm,
Đôi mắt khép vào giấc mộng thần tiên,
Môi em mỉm cười trên khuôn mặt đẹp.
               Buổi trưa nay hình như em đang bước
               Qua hồn anh bằng đôi gót chân mềm,
               Qua cửa nhà anh cũng có dáng em,
               Anh ghen  với gío qua tà áo rộng.
Buổi chiều  anh đi qua chiếc cầu hẹp,
Thấy em về  tóc lộng gío chiều buông,
Đôi mắt nhìn anh như tiếng nói thầm:
Chẳng sợ gío vì tình anh đắm đuối..
                  Buổi tối nay anh ngồi bên lò sưởi,
                  Để lãng quên người ly rượu trên tay,
                  Khi đang yêu anh mơ cả ban ngày,
                  Để đêm về lại một mình cô độc.
     Nguyễn Thị Thanh Dương
                  ( Sept. 18-2011)
           TƯỞNG NHỚ.
Hôm nay bao nhiêu người trên thế giới,
Đã khóc, đã đau và đã tiếc thương…
Sáng Thứ Ba, 11 tháng 9 không quên,
Nỗi đau không giới hạn màu da hay năm tháng.
             Đã 10 năm, khủng bố tấn công New York,
             Cướp máy bay lao vào tòa tháp đôi,
             Lửa đã bốc lên cháy đỏ ngút trời,
             Lửa như máu của người dân vô tội.
Những người chữa lửa xông vào cấp cứu,
Lửa cũng biến người thành những tro than,
Họ vào hiểm nguy, anh hùng vô danh,
Gục ngã theo tòa tháp đôi xụp đổ.
            Trong vòng hai giờ bao người xấu số,
            Bị vùi chôn trong gạch vụn, cháy đen,
            Trước mắt loài người còn có lương tâm,
            Lửa cháy toà nhà, cháy lòng nhân thế.
Bọn khủng bố gieo tang thương thêm nữa,
Máy bay lao vào Ngũ Giác Đài,Virginia
Và gần Shanksville tiển bang Pennsylvania,
Màu tang tóc bao trùm toàn nước Mỹ.
            Gần 3,000 người  cùng chung ngày giỗ,
            Những vòng hoa có đủ tưởng nhớ không ?
            Những ngọn nến có đủ thắp hồn oan ?
            Để vong linh theo tháng ngày siêu thoát.
Hơn 6,000 người bị thương, không chết,
Nhưng nỗi đau ám ảnh đến bao giờ ?
Họ từ trong lửa, trong gạch vụn mà ra,
Trong cát bụi mịt mờ đường sinh tử.
              Tiếng hét hãi hùng, kêu cứu ầm ĩ,
              Tiếng người hấp hối rên rỉ còn đây,
              Đám đông người hỗn loạn chẳng một ai
              Kịp dừng lại để chia tay, vuốt mắt.
Bao gia đình chịu đau thương, mất mát,
Mất vợ, mất chồng, mất mẹ, mất cha…
Đã đổi thay bao cảnh sống bất ngờ,
Đã tổn thương tâm hồn người còn lại.
            Tôi cũng khóc cho ngày tang thương ấy,
             Tôi xin làm một người bạn không tên,
             Giữa triệu triệu người xa lạ không quen,
            Cùng hướng về những nạn nhân bất hạnh.
     Nguyễn Thị Thanh Dương.     
 ( September, 11, 2011)
              

No comments:

Post a Comment