Sunday, September 18, 2011

Những Người con của ruộng đồng - Thơ

NHỮNG NGƯỜI CON CỦA RUỘNG ĐỒNG.
( Tin trên báo VN, những người nông dân ngheò đói, phải bỏ quê, lên thành phố kiếm sống)
Đêm trong thành phố chị nằm nhớ con,
Sau một ngày bôn ba trên đường phố,
Gánh hàng rong trên bờ vai bé nhỏ,
Gánh cuộc đời đè nặng tuổi thanh xuân.
            Đêm trong thành phố anh nằm tủi thân,
            Một manh chiếu, một góc nhà ở tạm,
            Hà Nội, Sài Gòn đèn đêm lấp lánh,
            Có những kiếp người bóng tối bao vây.
Anh làm thuê, chạy xe ôm cả ngày,
Chắt chiu từng đồng gởi về cho vợ,
Ở nơi quê vách nhà xiêu, mái đổ,
( Chưa đủ tiền lợp mái. Sắp mùa mưa).
                 Đêm trong thành phố những cô gái quê,
                 Tan ca về ru đời căn gác trọ,
                 Đồng lương công nhân để dành ấp ủ,
                 Thương mẹ hiền, thương những đứa em thơ.
Đêm trong thành phố những cô gái quê,    
Làm nhà hàng, bán bia ôm lơi lả,
Son phấn thơm tho, mắt xanh, môi đỏ,
Vẫn là em, từng chân lấm tay bùn.
                        Họ là những người con của ruộng đồng,
                        Lên thành phố, xa làng quê vườn tược,
                        Xa mái nhà tranh  hắt hiu khói bếp,
                        Bữa cơm rau cà, đói khổ quanh năm
.Ai ra đi không nhớ lũy tre xanh?
 Dòng sông mát những ngày Hè hanh nắng,
 Rêu phong phủ mái đình làng quạnh vắng,
 Nhớ khói hương ai thắp đến quặn lòng.
                        Họ là những người con của ruộng đồng,
                        Bao đời nay vẫn cấy cầy canh tác,
                        Ruộng đất bạc màu, lòng người không bạc,
                        Vì đói nghèo nên bỏ đất ra đi.
Những cánh đồng này từ thuở mẹ cha,
Đất hẹp người đông nhọc nhằn kiếp sống,
Ngoài vụ lúa mùa trồng thêm khoai sắn,
Lúa vui buồn theo thời tiết nắng mưa.
                         Ôi những người nông dân ngày hôm qua,
                         Ngày hôm nay giữa ánh đèn đô thị,
                         Những người nghèo, những cảnh đời lam lũ,
                         Giữa dòng đời chảy mãi một niềm đau.
                    Nguyễn thị Thanh Dương.
                         ( August, 2008).
                 ***************************
                    
                 BUỔI SÁNG NƠI PHỐ BIỂN.
( Kỷ niệm tại Corpus Christi, August 31, 2008)
Tôi đi trên phố biển,
Những con đường cây xanh,
Hàng cọ dừa xòe tán,
Chân bước hồn loanh quanh.
              Gío từ biển thổi về,
              Cho phố phường lãng mạn,
              Sân nhà ai nở hoa,
              Cửa sổ nhà còn khép.
Tôi ra bờ biển vắng,
Sáng sớm lạnh hơi sương,
Người ta chưa thức giấc,
Lặng im mấy con đường.
                  Mặt trời màu hồng đỏ,
                  Soi góc biển đỏ hồng,
                  Một bức tranh rực rỡ,
                  Làm tôi xao xuyến lòng.
Biển đông người chiều qua,
Với ồn ào sóng vỗ,
Cánh buồm nhỏ xa xa,
Đã trôi về đâu đó.
                   Sóng đêm xô bãi cát,
                   Đã xóa dấu chân người,
                   Về đâu những ánh mắt?
                   Về đâu những tiếng cười?
  Nhìn mặt nước lăn tăn,
  Hiền hòa không tiếng sóng,
  Tôi yêu màu biển xanh,
  Tôi yêu mùi biển mặn.
                       Tôi sợ bước chân tôi,
                       Làm đau bờ cát mịn,
                       Biển vẻ đẹp tinh khôi,
                       Đón chào bình minh đến.
Buổi sáng trên phố biển,
Tôi cũng mới tinh khôi,
Thấy lòng mình thanh thản,
Không vướng bận chuyện đời.
                        Nguyễn thị Thanh Dương
                                  




                


                             

No comments:

Post a Comment