Tuesday, March 20, 2012

Sinh Nhật Một Mình- Anh Trễ Hẹn Rồi


SINH NHẬT MỘT MÌNH.
Sinh nhật tôi chỉ một mình tôi,
Tự thắp cho mình ngọn nến thôi,
Chúc mừng sinh nhật chính mình nhé,
Tôi vỗ tay reo, gượng mỉm cười.
Một năm có biết bao nhiêu ngày,
Để nhớ để quên như hôm nay,
Ổ bánh cũng ngọt ngào lắm chứ,
Sao tôi chưa nếm đã chua cay?
Cả bó hoa kia cũng thắm tươi,
Tôi mua về cho sinh nhật tôi,
Hưong thơm cũng ngất ngây lắm chứ,
Sao lại ru tôi những ngậm ngùi?
Đếm ngọn nến, tuổi tôi bao nhiêu?
Thắp hết lên cho đời thêm vui,
Dù sao tôi cũng thêm một tuổi,
Thêm ngọn nến mà vẫn lẻ loi.
Tôi rót ra một ly rượu mừng,
Tôi mời tôi uống với hư không,
Sóng sánh rượu nâu nhớ tình cũ,
Sinh nhật của tôi, anh đã quên..
Không có một ai để gần kề,
Tôi mỉm cười chỉ là vui hờ,
Đôi mắt rưng rưng đêm sinh nhật,
Mới thật là lòng tôi bây giờ.
Tôi muốn quên đi một quãng đời,
Thổi tắt ngọn nến tuổi của tôi,
Đôi mắt đẫm lệ đêm sinh nhật,
Ngọn nến buồn theo lệ ứa rơi.
Nguyễn Thị Thanh Dương


NHỚ SÔNG, NHỚ BIỂN.
Anh bây giờ như một xác tàu không,
Nằm phơi mình trên bờ cùng năm tháng,
Anh đếm mây trời qua đây phiêu lãng,
Biết bao giờ mây dừng kiếp giang hồ?
Biển và sông vẫn đang đợi tàu về,
Những con sóng ngàn năm lên tiếng gọi,
Xác tàu buồn nhớ một thời trôi nổi,
Nhớ áng mây bay lơ lửng chiều tà.
Anh bây giờ người thủy thủ đã gìa,
Nhưng hồn anh vẫn một thời trai trẻ,
Anh vẫn là cánh buồm căng lộng gío,
Trên cột buồm vươn thẳng giữa trùng khơi.
Đứng trên bờ nhớ góc biển, chân trời,
Hồn anh lại là những khoang tàu ướt,
Chuyến hải hành biển vào mùa gío chướng,
Sóng đánh tràn vào vẫn đẹp như thơ.
Và khi biển êm anh cũng mộng mơ,
Màu nước biển xa bờ, màu xanh qúa,
Mặt rám nắng, tóc rối bời vì gío,
Hai bàn tay anh vì biển dạn dày.
Khi tàu qua sông bờ cỏ gío lay,
Bao thương nhớ dù sông dài hay ngắn,
Anh là lính giữ bình yên sông nước,
Để thuyền ai về đẹp giữa sông quê.
Anh bây giờ người thủy thủ lên bờ,
Bao nhiêu năm đã rời xa sông biển,
Sóng ở đâu cũng thấy màu áo trắng,
Sông biển nào cũng thấy kỷ niệm xưa.
“Tổ quốc đại dương” lồng lộng màu cờ,
Bay ngạo nghễ khi tàu, thuyền rẽ sóng,
Giữa đời thường hôm nay anh đang sống,
Vẫn chạnh lòng thời lính biển ngày xưa.
Nguyễn Thị Thanh Dương







MÙA CÁ CƠM.
(Cảm tác:”Ngư dân trúng muà cá cơm” trên báo VN).

Biển đã rạo rực từ sớm tinh mơ,
Cùng với ngư dân đón mừng mùa cá,
Sóng biển tràn trề lên bờ lấp lóa,
Quấn quýt chân người chẳng muốn rời xa.
Đám đông trải dài bờ biển Mỹ Khê,
Xã Tịnh Kỳ huyện Sơn Tịnh, Quảng Ngãi,
Những ngư dân và những người thương lái,
Bên sọt cá từ thuyền thúng chuyển về.
Tháng Hai âm lịch đàn cá di cư,
Cá bắt lên còn thơm mùi nước biển,
Như thuyền cắm neo, thuyền vừa ghé bến,
Cánh buồm còn thơm mùi gío phương xa.
Luồng cá cơm về sinh sống gần bờ,
Những luồng cá cơm năm nay dày đặc,
Từng mẻ lưới kéo lên đầy chĩu nặng,
Món quà hào hiệp biển tặng cho người.
Những người con của biển đã ra khơi,
Thuyền và lưới cùng gian nan kiếm sống,
Mùa biển yên cũng như mùa biển động,
Mơ lần trở về cá sẽ đầy khoang.
Những sọt cá cơm tươi rói trắng trong,
Lấp lánh dưới ánh bình minh rạng rỡ,
Thuyền thúng, thuyền con trên bờ nằm nghỉ,
Cùng vui lây với kẻ bán người mua.
Rồi cá cơm sẽ theo ai về nhà,
Cá cơm kho tiêu đậm đà đơn giản,
Cá cơm làm khô, cá cơm làm mắm,
Món ăn nào cũng là món thân quen..
Đã thấm vào hồn từng người Việt Nam,
Những mùi vị cá cơm từ biển cả,
Miếng cá kho lúc giàu hay nghèo khó,
Miếng nước mắm ăn từ thuở ấu thơ.
Cuộc sống nổi trôi người Việt đi xa,
Nhìn biển quê người thấy lòng rất lạ,
Cá cơm quê người không bằng quê cũ,
Không mùi vị nào ngon bằng quê hương.
Cầu mong nơi đâu trên biển Việt Nam,
Cá tôm sinh sôi không bao giờ hết,
Mỗi tháng Hai mùa cá cơm lại đến,
Biển và người lại thắm thiết mùa vui.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( March, 2012)

TIÊU CHUẨN.
Nhiều phụ nữ đã ước ao,
Người đàn ông của họ,
Với những tiêu chuẩn hàng đầu cần phải có,
Đẹp trai, tài giỏi hay lắm bạc, nhiều tiền.
Nhưng với em,
Hạnh phúc đơn giản,
Một bữa cơm chiều thịnh soạn,
Chẳng khác gì bữa ăn đạm bạc với rau.
Nhà rộng cửa cao,
Xa hoa lộng lẫy,
Hay một căn nhà bình thường,
Chỉ khác nhau về gía trị bán buôn,
Không thể làm tình yêu thêm đẹp.
Em chẳng cần anh hào hoa đẹp trai như diễn viên màn bạc,
Vai chính trong những phim truyện tình yêu,
Vì với em,
Mong chi nhiều,
Những thứ chẳng bền lâu.
Em cần ở anh,
Bản chất người đàn ông,
Một vòng tay nâng đỡ,
Một tâm hồn rộng mở,
Anh hiểu những gì em đang suy nghĩ,
Và hiểu cả những gì em không thể nghĩ ra.
Anh sẽ đi cùng em từ đầu đường đông vui kia,
Và nhớ về với em cuối đường này vắng vẻ.
Cho em một thời tuổi trẻ,
Cho em lúc tuổi gìa nua.
Yêu thương em,
Che chở em,
Anh hãy là người từng trải với nhiều kinh nghiệm,
Vì đường đời ta đi luôn có bờ vực thẳm,
Lỡ khi lòng em chông chênh,
Bước hụt chân.
Tiêu chuẩn của em,
Với người mình yêu thương,
Em vẫn đi tìm,
Dù không dễ gì gặp anh,
Khi duyên nợ chỉ là hạt bụi mong manh,
Trong cõi vô thường…….
Nguyễn Thị Thanh Dương



.

EM VÀ MÙA THU PORTLAND
Em đến Portland một rừng Thu chín,
Con phố nào cũng lá đỏ, lá vàng,
Góc trời nào cũng là mây lang thang,
Và gió hiu hiu cũng là điệu nhạc.
Em đợi anh giữa mùa Thu mê hoặc,
Gió thay em đang gọi mãi tên người,
Vì tóc em bay che khuất trời chiều.
Anh biết em ở đâu mà tìm đến?
Thì cứ theo dấu lá vàng rơi xuống,
Có hương tóc em quanh quẩn đâu đây,
Có sợi tóc em vừa rụng trên vai,
Sợi tóc ấy bay đi cùng với lá.
Oregon mùa Thu vời vợi qúa,
Những ngày mưa, những ngày ướt tưởng như,
Cây thêm xanh và trời đất âm u,
Mùa Thu buồn lây vẫn còn hơi lạnh.
Có phải từ trên núi đồi hiu quạnh,
Có phải từ những rừng Thông bạt ngàn,
Có phải từ khi anh hẹn hò em,
Mùa Thu Portland chiều nay mới đẹp?





BÀ VÀ MẸ.
Ngày tôi còn bé,
Được bà che chở yêu thương,
Nên mỗi khi có chuyện buồn,
Tôi hay úp mặt vào lòng bà,
Khóc nức nở…
Nước mắt tôi làm ướt tay áo bà.
Bà là chỗ dựa,
Cho tôi được giây phút bình an.
Bà tôi gìa, nhà quê, ít học,
Nhưng với tôi bà là một trời hiểu biết,
Tôi học ở bà bao điều cần thiết,
Và ước mai kia tôi sẽ là người phụ nữ như bà.
Khi bà đã đi xa,
Tôi và bà chỉ còn là kỷ niệm,
Ngôi mộ bà đôi lần tôi thăm viếng,
Vẫn nhớ mùi thơm ấm áp của bà,
Nhớ tay áo mà tôi đã dụi đầu vào khóc.
Mất bà tôi vẫn còn có người đàn bà khác,
Mẹ của tôi,
Tôi vẫn là một đứa trẻ con thôi,
Mỗi khi có chuyện buồn,
Tôi lại úp mặt vào lòng mẹ,
Khóc nức nở..
Mẹ cũng như bà cho tôi nương tựa,
Hai người đàn bà,
Trong cuộc đời tôi sao mà kỳ diệu thiết tha…
Bà ơi, Mẹ ơi..!!
Bây giờ tôi khôn lớn với đời,
Đã bao lần buồn, bao lần tôi khóc,
Nhưng không có ai để cho tôi úp mặt,
Không có ai âu yếm chìa vòng tay,
Đón tôi vào lòng,
Nghe tôi tâm sự…
Tôi úp mặt vào gối giữa đêm nức nở,
Giữa bốn bức tường câm,
Mẹ và bà ở nơi nào xa xăm,
Có nhớ tôi không?
Mà mỗi lần tôi khóc,
Lại gọi hai người,
Bà ơi…Mẹ ơi…!!!
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Mother’s day. 2012)

CON GÁI TRUNG.
Nếu ai đã từng đi qua miền Trung,
Sẽ để lại nhiều cảm tình lưu luyến,
Mảnh đất giữa bản đồ hình chữ S,
Giữa hai đầu Nam-Bắc của Việt Nam.
Mảnh đất nghèo có những vẻ đẹp riêng,
Huế cổ kính của một thời vua chúa,
Huế khép kín bình phong che trước cửa,
Lối vào nhà em khuất dưới hàng cau..
Anh tình cờ gặp em bước qua cầu,
Vành nón lá bài thơ che nghiêng mặt,
Con gái Huế nên thơ mà kiểu cách,
Từ bao giờ như núi Ngự sông Hương. .
Khánh Hoà, Bình Định, Quảng Ngãi, Quảng Nam,
Đà Nẵng, Phú Yên… và nhiều nơi nữa,
Con gái miền Trung chịu thương chịu khó,
Vẫn dịu dàng như hoa nở trong vườn.
Em tự hào về mảnh đất quê hương,
Trong nghèo khổ có mẹ cha vất vả,
Nhiều người con học thành tài rạng rỡ,
Nhiều người con dựng nghiệp từ trắng tay.
Anh về miền Trung mà nhìn mây bay,
Hồn bâng khuâng trên đỉnh đèo Ngoạn Mục,
Không muốn rời Ngũ Hành Sơn, Đà Nẵng,
Mơ sông Thu Bồn nhớ đất Quảng Nam.
Anh về miền Trung chia nỗi đau thương,
Những dòng sông trở mình mùa bão lũ,
Nước tràn ngập trên ruộng đồng trắng xóa,
Trời bày thiên tai đói khổ, mất mùa.
. Người miền Trung ai bỏ xứ đi xa,
Vẫn da diết mong có ngày trở lại,
Nhớ miếng ngon quê, nhớ thời no đói,
Đất và người thương lắm lúc xa nhau.
Ngôn ngữ miền Trung không dễ hiểu đâu,
Cách phát âm sẽ làm anh bỡ ngỡ,
Như trái ớt hiểm trong tô bún Huế,
Ăn rất cay, nhưng tô bún thêm ngon.
Anh sẽ yêu cả giọng nói của em,
Như gia vị của tình yêu em đó,
Đất và người không dễ gì từ bỏ,
Thì tình này cũng gắn bó anh ơi.
Nguyễn Thị Thanh Dương
( Feb. 2012) .




ĐƯỜNG VÀO Z30C.
Thăm anh, đường vào Z30C,
Trại tù “cải tạo” ở nơi Rừng Lá,
Hàm Tân, Thuận Hải sao mà lắm gío,
Có phải gío từ Phan Thiết thổi vể?
Đường dài hun hút chẳng thấy phía xa,
Chỉ thấy đất cát trải đầy trước mặt,
Cát vướng chân em bước đi rất chậm,
Mấy cây số đường giữa lúc nắng lên.
Khu tiếp nhận nằm giữa rừng buồn tênh,
Những lán trại cất vội bằng tre nứa,
Cây Phượng Vỹ ngoài cổng xanh tươi lá,
Xanh như tóc người vợ trẻ thăm tù.
Giây phút đợi anh như cả thiên thu,
Chồng của mình bỗng xa như cổ tích,
Sau 1975 anh đi biền biệt,
Anh đi tù, không được biết ngày về.
Trại tù đầu tiên em biết qua thư,
Anh ở Long Giao, cái tên rất lạ,
Em quanh quẩn lớn lên ở thành phố,
Có nhiều nơi em chưa biết bao giờ.
Trại tù thứ hai khi anh chuyển về,
Thành Ông Năm, Hốc Môn. Chiều mưa đó,
Em đến thăm anh đôi giòng lệ đổ,
Tại trời mưa hay em khóc như mưa?
Rồi anh chuyển trại tù lần thứ ba,
Z30 chia thành nhiều khu vực,
Khu A,B,C,D…nào có khác,
Cũng người tù, người thua trận miền Nam.
Em ngồi trong lán nhìn ra xung quanh,
Bốn bề núi rừng, nơi nào anh ở ?
Dù nơi nào cũng ngút ngàn thương nhớ,
Vượn hú, chim kêu mỗi lúc chiều buông.
Chỉ có mười lăm phút để hỏi thăm,
Bao điều muốn nói mà chưa kịp nói,
Em tủi thân nhìn anh quay trở lại
Núi rừng kia tiếp tục một thân tù.
Em trở về với cuộc sống chia lìa,
Chào lán trại những phút giây gặp gỡ,
Chào cây Phượng vẫn hồn nhiên trong gió,
Đâu hiểu lòng người ở lại, người về.
Chào anh, em rời Z30C,
Cũng con đường ấy, trở về ngao ngán,
Cũng gió ấy, nghe tiếng anh vọng đến,
Anh gọi tên em mỗi lúc một xa.
Nguyễn Thị Thanh Dương
(Tháng Tư, 2012)




MỘT TÌNH YÊU TUYỆT VỌNG.
( Cảm tác theo nhân vật trong phim “Đôi Mắt Ân Tình”)

Em biết tình yêu của em tuyệt vọng,
Tình ba người, sẽ có một người thua,
Sẽ có người con gái thấy mình thừa,
Giữa anh và người mà anh yêu mến.
Em và cô ấy không hề quen biết,
Cùng nhìn về một phía chẳng ai hay,
Cùng yêu lần đầu lãng mạn, thơ ngây,
Cùng yêu một người với lòng chân thật.
Nhưng em không là người anh lựa chọn,
Đường đến tìm anh càng lúc càng xa,
Anh càng gần càng thắm thiết tình kia,
Em như mây trời bơ vơ cuối nẻo.
Dù ở đâu, dù lòng em khô héo,
Tình của em vẫn như thuở ban đầu,
Vẫn cám ơn anh một vết thương đau,
Vẫn cám ơn tình cho em biết khóc.
Cây xương rồng còn nở hoa trên cát,
Thì tình em sẽ nở triệu đóa hoa,
Là sắc hương theo từng bước anh qua,
Em gởi gấm một mối tình tuyệt vọng.
Hãy bình yên với người yêu bên cạnh,
Em sẽ vui khi biết được anh vui,
Chắc mình không duyên, không thể thành đôi,
Anh chỉ xem em như người em gái.
Đường hạnh phúc anh đi, em ở lại,
Một đoạn đường qúa khứ vẫn còn anh,
Dù mai này rẽ đường khác, sang sông,
Em vẫn chưa quên mối tình tuyệt vọng
Nguyễn Thị Thanh Dương
( Jan. 27-2012)

HÓA VÀNG.
( Cảm tác bài “Hóa vàng” trên báo VN Express).

Làm mâm cơm cúng sau ba ngày T ết,
Thắp nén hương thơm, tạm biệt tổ tiên,
Khói hương bay về hồn khuất linh thiêng,
Lời nhắn gởi từ người thân trần thế.
Đốt lên đi những giấy tiền, vàng mã,
Những cảnh đời cho hồn hưởng phù hoa,
Cửa rộng nhà cao, lộng lẫy ngựa xe,
Quần áo lụa là thời trang đủ kiểu.
Cây mía hơ trên lửa không thể thiếu,
Để tổ tiên làm đòn gánh trên vai,
Gánh về cõi âm vật chất Xuân nay,
Gánh qùa tặng cho người thân vui vẻ.
Hay đường xa cây mía dùng nương tựa,
Làm gậy chống khỏi ngã bước chân run,
Đừng ngại ngần vì thương nhớ cháu con,
Đừng nhìn lại rưng rưng cây mía khóc .
Đây chén rượu từ trên bàn thờ cúng,
Mời tổ tiên về uống mấy ngày Xuân,
Đổ vào đống tro vừa hóa vàng xong,
Để các cụ mang theo đừng thất lạc.
Châm lửa đi, hoá vàng là xong Tết,
Có người bâng khuâng khi đốt hóa vàng,
Ngọn lửa bùng lên đốt cháy thời gian,
Niềm vui, nỗi buồn chất chồng năm cũ.
Có người hóa vàng tình yêu dang dở,
Đã xa vời tưởng như chết từ lâu,
Xuân về lẻ loi mình vẫn nhớ nhau,
Đón vào lòng vài phút giây hạnh ngộ.
Xuân đã tàn niềm vui chia tay nhé,
Em hoá vàng bao thương nhớ tặng anh,
Lửa hóa vàng dù ngắn ngủi, tàn nhanh,
Nhưng kỷ niệm ân tình còn cháy mãi.
Nguyễn Thị Thanh Dương
( Mồng 3 Tết Nhâm Thìn)



HAI HÌNH ẢNH, MỘT NGƯỜI LÍNH.

Tôi đã gặp anh, một người lính gìa,
Tại những nơi của cộng đồng người Việt,
Đâu có gì lạ mái tóc anh đã bạc,
Mà giữa đám đông tôi vẫn nhận ra anh.
Tôi biết mái tóc này một thuở xuân xanh,
Đã là mây trời trong lòng thiếu nữ,
Mái tóc đã trải qua bao mùa nắng gío,
Bao mùa chiến trường người lính xông pha.
Đâu có gì lạ đôi mắt trầm tư,
Giữa cuộc sống hôm nay và quá khứ,
Dù tôi gặp anh cuộc đời viễn xứ,
Vẫn nhận ra người của một thuở chiến chinh.
Tôi biết đôi mắt này chan chứa ân tình,
Đôi mắt ngày xưa làm hồn ai đắm đuối,
Đôi mắt người lính sáng ngời khi chiến đấu,
Đôi mắt lệ rơi khi đồng đội tử vong.
Đâu có gì lạ bờ vai người đàn ông,
Giữa những bờ vai cùng thời gian khổ,
Không thể lầm với ai. Tôi vẫn nghĩ,
Bờ vai buồn năm tháng đã đi qua.
Tôi biết bờ vai này có lúc nên thơ,
Bờ vai ấm áp của người lính trẻ,
Cô gái yêu anh từng mơ nương tựa,
Chiều hẹn hò anh về phép thăm em.
Đâu có gì lạ, cũng là bước chân,
Của anh, người lính gìa tôi đã gặp,
Dù bây giờ bước anh đi chậm chạp,
Vẫn là một người từng trải chiến tranh..
Thay đổi thế nào tôi vẫn nhận ra anh,
Người lính miền Nam Việt Nam ngày trước,
Tôi biết bước chân anh từng đi khắp chốn,
Giữa tiếng đạn bom sinh tử ai ngờ.
Tôi ngưỡng mộ anh, người lính đã gìa,
Dù mai này thêm tuổi đời, bệnh hoạn,
Dù mai này anh xuôi tay nhắm mắt,
Vẫn còn trong tôi người lính trẻ năm xưa..
Nguyễn Thị Thanh Dương
( March, 2012)


HOA XƯƠNG RỒNG.
( Cảm tác từ hình ảnh Hoa Xương Rồng)

Khi mà giữa thời tiết luôn nắng khô,
Mặt trời như đốt nóng từng hạt cát,
Cây Xương rồng vẫn chia cành, vẫn mọc,
Màu xanh tươi dù nghiệt ngã quanh mình.
Khi mà giữa thời tiết luôn đảo điên,
Gío thành bão thổi về vùng hoang vắng,
Cát xô nhau chạy dài trên sa mạc,
Chỗ thấp chỗ cao cát vẫn mênh mông.
Khi mà không giọt nước, đất khô cằn,
Cây xương rồng vẫn nở hoa xinh đẹp,
Từng màu sắc, từng nụ hoa cánh mỏng,
Hoa mượt mà, lộng lẫy giữa thân gai.
Không như hoa Sen cần chỗ bùn lầy,
Cần ao nước để cho cây mọc rễ,
Rồi kiêu kỳ như từ trong gian khổ,
Hoa vươn lên khoe vẻ đẹp trinh nguyên.
Khi mà vùng sa mạc bị lãng quên,
Không ai đến, bước chân người xa lạ,
Hoa Xương rồng mỗi chu kỳ vẫn nở,
Vẫn đong đưa nhan sắc của đời mình.
Như cô gái đẹp không gặp tình quân,
Như hương phấn biết về đâu nhắn gởi?
Như màu áo kiêu sa mà phận tủi,
Hoa xương rồng giữa sa mạc lẻ loi.
Thì có nghĩa gì tình em. Người ơi,
Cây xương rồng giữa lòng anh sa mạc,
Em kiên nhẫn dù quanh mình bội bạc,
Em vẫn chờ mùa chín của tình yêu.
Và hoa em sẽ nở giữa buồn hiu,
Tình vẫn xanh giữa tình đời khô héo,
Hoa vẫn tươi. Và anh không thể hiểu,
Phút uá tàn, phút cuối vẫn yêu anh.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Jan. 19- 2012)

SINH NĂM 1975.
( Tặng Bí 1975)
Tôi sinh một chín bảy lăm,
Miền Nam Việt Nam xụp đổ,
Theo mẹ cuộc sống gian nan,
Những tháng năm dài xa bố.
Bố đã vào trong trại tù,
Gọi là “Học tập cải tạo”,
Sau ngày Ba Mươi tháng Tư,
Đất trời buồn rầu thay áo.
Mẹ kể đường phố tan hoang,
Người lạ nên đường phố lạ,
Quân lính miền Nam tan hàng,
Bao nhiêu mảnh đời đau khổ.
Sinh năm một chín bảy lăm,
Tôi chưa được biết mặt bố,
Người “tù cải tạo” xa xăm,
Ở nơi rừng sâu cách trở.
Đầu óc bé thơ của tôi,
Bố vẫn là người xa lạ,
Nào hiểu tiếng mẹ thở dài,
Những đêm mẹ nằm không ngủ.
Được thăm bố lần đầu tiên,
Khi tôi vừa lên ba tuổi,
Cùng mẹ đi chuyến xe than, *
Đến vùng Hàm Tân, Thuận Hải.
Đường dài quanh co đất cát ,
Đường vào Z30C,
Mẹ bế tôi lê từng bước,
Gío thổi cát bay bụi mù.
Mẹ thuê người thồ hàng hoá,
Đôi vai vẫn nặng ân tình,
Thương bố thân tù đói khổ,
Sợ đời bất trắc tử sinh.
Sinh năm một chín bảy lăm,
Có đứa trẻ thơ tội nghiệp,
Mỗi năm gặp bố một lần,
Cũng là một điều mơ ước.
Sinh năm một chín bảy lăm,
Là năm đau buồn lịch sử,
Bây giờ tôi đã lớn khôn,
Nỗi đau vẫn còn như cũ.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
* Xe chạy bằng bình than luôn được đốt nóng.

QUÀ TẾT.
( Cảm tác bài “Quà tết chỉ có tờ lịch treo tường”).

Căn nhà vách gỗ nằm bên chân núi,
Chênh vênh như kiếp sống đã chênh vênh,
Bốn bề là mây, là núi bao quanh,
Đâu phố chợ ? Đâu ánh đèn đô thị ?
Mây mù cả ngày, đồi cao hứng gío,
Cửa đóng, cửa che hơi lạnh không vào,
Không gian ẩm ướt, rừng núi lao xao,
Có tiếng thở dài đôi vợ chồng trẻ.
Họ ở đây nghề giáo viên gieo chữ,
Như nhà nông đi gieo hạt cấy cày,
Cho những con em miền núi xa xôi,
Như cây mọc hoang cần người chăm sóc.
Người chồng là giáo viên dạy tiểu học,
Người vợ giáo viên dạy trường Mầm Non,
Mỗi ngày ba giờ đi bộ xuyên rừng,
Từ trường mầm non đến trung tâm xã.
Lương giáo viên nghèo, quen đời khốn khó,
Cơm trắng ăn với muối lạc khô khan,
Rừng mênh mông nhưng không đủ rau ăn,
Lá chuối non nấu canh cho mát ruột.
Mấy năm ở rừng chưa về ăn Tết,
Ai chẳng nhớ quê? chẳng muốn về xuôi?
Mường Tè, Lai Châu, thương lắm rừng ơi,
Thương những con người vùng cao thiếu chữ.
Nhưng hi sinh mà đời chưa cho đủ,
Bị lãng quên như cây cỏ trong rừng,
Nhiều năm qua họ đã sống mỏi mòn,
Chỉ ràng buộc vì miếng cơm manh áo.
Tình vẫn thừa, nhưng bạc tiền túng thiếu,
Đứa con xa, Tết không thể về nhà,
Tiền đâu đi xe? tiền đâu mua quà?
Tết rừng núi ngậm ngùi mây cũng khóc.
Quà tết nhà trường tặng cho tờ lịch,
Treo trên tường ngắm bằng mắt đón Xuân,
Miếng thịt, bó rau vẫn qúa xa xăm,
Như mây đỉnh núi nào ai bắt được?
Tết ở lại căn nhà trên dốc ngược,
Vẫn sương mù, vẫn gío núi hoang vu,
Không có lịch nào biết mùa Xuân qua !
Không có lịch nào biết đời hoang phí !
Nguyễn Thị Thanh Dương.

( Jan.6-2012)
******************
HỘP KẸO TÌNH YÊU.
Anh tặng hộp kẹo ngày lễ Tình Yêu,
Ngày hôm nay em là cô em nhỏ,
Hộp quà đẹp trang trí màu hồng đỏ,
Anh bất ngờ thay cho một bó hoa.
Quà tặng Chocolate cũng thiết tha,
Những viện kẹo hình trái tim xinh xắn,
Ngày Lễ Tình Yêu lời anh muốn nhắn,
Kẹo ngọt ngào tình cũng ngọt ngào thơm
Viên kẹo màu nâu anh nhớ em hơn ?
Em cảm nhận mùi ca cao nguyên chất,
Nếm một chút thấy tình anh chân thật,
Màu nâu đậm đà quyến rũ tình ơi.
Viên kẹo chocolate sữa tuyệt vời,
Màu nâu nhạt không nhạt nhoà nỗi nhớ,
Hạt hạnh nhân yên vui nằm ở giữa,
Gói ngọt bùi, gói trọn vẹn tình nhau.
Kẹo trái tim, nhưng chẳng để tim đau,
Em lại nếm tình anh thêm chút nữa,
Cám ơn anh kẹo Chocolate sữa,
Món quà thường mà như một chiêm bao.
Chocolate trắng từ bơ ca cao,
Đường, sữa, va ni trộn đều tình ý,
Nếm thật nhẹ em muốn đời duyên nợ,
Chẳng nỡ nào để viên kẹo vỡ tan.
Chocolate trắng như em và anh,
Với những ước mơ đời thường trong trắng,
Mười hai viên kẹo làm sao nói hết,
Chỉ trong một ngày lễ của Tình Yêu?
Nhưng em đã nhận từ anh rất nhiều,
Em đã nếm được bao nhiêu mùi vị,
Từ ánh mắt, từ nụ cười giản dị,
Đều ngọt ngào như hộp kẹo Tình Yêu.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Valentine day Feb. 14- 2012 )

LUÔN Ở BÊN ANH

Bên anh những ngày vui,
Trong tiệc tùng chào đón,
Trong ánh mắt nụ cười,
Anh là người thành đạt.
Anh cho em phù phiếm,
Những danh vọng cuộc đời,
Cho em niềm hãnh diện,
Được cùng anh sánh vai.
Họ khen anh, chúc mừng,
Toàn những lời gấm hoa,
Cuộc sống là chiến trường,
Bạn và thù không xa.
Bên anh những ngày buồn,
Khi đường đời thất bại,
Khăn áo sẽ vô tình,
Quên ngày vui xếp lại.
Dù anh có trắng tay,
Không lợi danh, tiền bạc,
Tất cả đã như mây,
Về cuối trời tan tác.
Bạn bè không còn thân,
Chén rượu mời đã nhạt,
Bàn tay thôi ân cần,
Khi xã giao gặp mặt.
Dù nhân gian khép cửa,
Làm mặt lạ với anh,
Nhưng lòng em vẫn mở,
Như bầu trời vẫn xanh.
Anh sẽ không còn ai,
Đường anh đi giông tố,
Vẫn còn em sánh vai,
Chung đoạn đường đau khổ.
Em xin anh chớ buồn,
Giữa tình đời đen bạc,
Vẫn còn tình của em,
Đủ cho đời phiêu lãng...
Nguyễn Thị Thanh Dương
( Jan. 2012)

VỀ VIỆT NAM ĂN TẾT.
Hôm nay chị về Việt Nam ăn Tết,
Có mang theo cơn gió lạnh mùa Đông?
Có mang theo những bông tuyết trắng không?
Nơi chị sống bao năm dài viễn xứ.
Quê hương thứ hai chị có tất cả,
Vẫn nhớ quê hương thứ nhất cội nguồn,
Tết đến Xuân về như chim nhớ rừng,
Người Việt nhớ quê lòng đau khắc khoải.
Chị ăn Tết quê nội hay quê ngoại?
Ăn giùm em một miếng bánh chưng xanh,
Mùi nếp thơm hay mùi của lá dong?
Ôi mùi vị một thời em thân thiết.
Món thịt đông kho chiều Ba Mươi Tết,
Ăn với dưa hành mồng một đón Xuân,
Bát thịt gà nấu canh miến, canh măng,
Trên bàn thờ cúng ông bà đã khuất.
Chị ăn giùm em một vài miếng mứt,
Cay cay gừng, mứt bí ngọt đầu môi,
Sợi mứt dừa béo ngậy miếng non tươi,
Làm em nhớ hàng dừa soi bóng nước.
Cắn giùm em nắm hạt dưa tí tách,
Vui bạn bè những câu chuyện đầu năm,
Xác hạt dưa như xác pháo ngoài sân,
Em cũng có thời áo hồng, áo đỏ.
Những ngày Tết từ trong nhà ngoài ngõ,
Ngắm giùm em rực rỡ các loài hoa,
Hoa Cúc, hoa Mai, Thược Dược, Mào Gà…
Hoa bốn mùa vào mênh mông trời đất.
Chị ơi, một năm chỉ ba ngày Tết,
Nhưng có người vẫn không đủ ăn no,
Chị có đi qua những cảnh đời kia,
Nhờ chị gởi lời hỏi thăm, an ủi.
Bên cuộc vui đừng quên người buồn tủi,
Bên gia đình đừng quên kẻ cô đơn,
Ăn Tết xong chị tạm biệt quê hương,
Có mang về chút ngậm ngùi, chua xót?
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Jan. 2012)

CON GÁI NAM.
( Viết theo yêu cầu của Mai Nguyễn và Phù Viên).

Em đây nè, con gái Nam chất phác,
Dù xa quê hay còn ở miệt vườn,
Dù tiểu thư hay chân lấm đất, phèn,
Vẫn có chung nét dịu dàng đôn hậu.
Như bánh ít nhân dừa hay nhân đậu,
Khó mà lầm dù hai thứ đều ngon,
Cởi mở lòng, ngay thẳng giữa đa đoan,
Không đẩy đưa tình yêu nhiều lối rẽ.
Em vẫn tìm giữa dòng đời thác lũ,
Chút hiền hòa của sông nước miền Nam,
Em theo đò dọc, em về đò ngang,
Bao nhiêu chuyến bấy nhiêu tình mong ước.
Con gái nào cũng một thời hoa bướm,
Đâu phải riêng em, con gái miền Nam,
Dễ giận hờn và cũng dễ làm quen,
Người ta nói em dễ thương, dễ tánh.
Ruộng vườn miền Nam cò bay thẳng cánh,
Nên tình người cũng rộng rãi bao dung,
Dù mái tranh nghèo, con rạch, bờ mương,
Hốn đất, hồn quê theo người đây đó..
Con gái Nam, ở nơi nào cũng thế,
Không cầu kỳ, không khách sáo lắm đâu,
Có sao nói vậy dù mất lòng nhau,
Khi hiểu ra càng thương nhau hơn nữa.
Bữa nào rảnh anh về quê em nhé ?
Nghe tiếng hát hò buông thả trên sông,
Nhìn cánh chim bay mỏi mắt chờ trông,
Tình quê, tình em những điều đơn giản.
Em đây nè, con gái Nam hiền lắm,
Trước sau gì tính nết vẫn thế thôi,
Khi trái tim đã trao gởi anh rồi,
Anh hãy giữ một tình yêu có thật.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Dec.-2011)







ĐOÀN QUÂN TRỞ VỀ.
Ngày 15 tháng 12 năm 2011,
Là buổi lễ hạ cờ ,
Kết thúc sứ mệnh,
Quân đội Mỹ tham gia chiến đấu tại Iraq,
Một trang sử đã khép,
Có chiến thắng,
Và có cả cay đắng,
Cuộc chiến tranh gần 9 năm dài
Cuối tháng Mười Hai,
Những đoàn quân đang rời khỏi chiến trường Iraq,
Những người lính Mỹ sẽ trở về nhà.
Merry Christmas and Happy New Year !
Cái giá phải trả cho cuộc chiến,
Đếm được bằng tiền bạc,
Hơn 805 tỉ ,
Nhưng không đếm được những điều vô giá,
Của máu xương,
Và của tâm hồn.
Vơi bớt những vết đau hỡi 32,226 quân lính bị thương,
Vơi bớt nỗi buồn hỡi những tâm hồn mất mát,
Vì ngày hôm nay,
Cuối tháng Mười Hai,
Đoàn quân chúng ta đang trở về nhà,
Merry Christmas and Happy New Year !
Linh hồn của gần 4,500 người lính Mỹ,
Đã hi sinh,
Đã bỏ lại gia đình,
Hãy yên nghỉ nơi nghĩa trang,
Trong cõi bình an.,
Lá cờ tổ quốc cắm trên mộ anh chiều nay nhẹ lay trong gió,
Chào đón đoàn quân chúng ta đang trở về,
Merry Christmas and Happy New Year !
Cuối tháng Mười Hai,
Chúng ta cùng cầu mong,
Trên thế gian này sẽ không còn chiến tranh,
An vui và hoà bình,
Đến với mọi người, mọi nhà,
Merry Christmas and Happy New Year !
Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Dec.18- 2011)




CHÍNH TRỊ VÀ TÌNH YÊU.
Nếu anh là một nhà chính trị,
Đôi khi,
Anh không thể nói hết những gì mình suy nghĩ,
Anh phải cẩn thận lựa lời,
Dù là quanh co, dối trá,
Để vừa lòng đám đông.
Lời anh nói có người cảm thông,
Có người bực mình phản đối.
Anh được tung hô như một anh hùng,
Hay thất thế như một tướng quân thua trận.
Nhưng nếu anh yêu em,
Anh ơi,
Như một chàng thi sĩ,
Anh sẽ thoải mái,
Viết lên bài thơ bằng bất cứ cảm nghĩ,
Từ đáy lòng mình,
Cho một người duy nhất là em.
Em sẽ lắng nghe những điều anh nói,
Có lúc tình vội vàng nông nỗi,
Có lúc tình lênh đênh,
Nhưng em vẫn hiểu và vẫn tin anh,
Em trân trọng,
Bằng tất cả tình yêu,
Với lòng ngưỡng mộ.
Và nếu một ngày anh không còn yêu em nữa,
Như chính trị gia không có lập trường,
Chạy theo lợi danh, quyền lực.
Bài thơ tình ngụy biện,
Chối bỏ một tình yêu.
Anh đổi thay một sớm một chiều,
Làm em tổn thương,
Nhưng em vẫn chịu đựng,
Em vẫn là người duy nhất,
Thương yêu và ngưỡng mộ anh,
Vì suốt đời,
Người thua trận chính là em.
Nguyễn Thị Thanh Dương
( Dec.-2011)
.
ANH ĐẾN TRỄ HẸN RỒI.
( Theo “Gối Lụa” của Võ Thị Trúc Giang).

Anh đến trễ hẹn rồi,
Không một ngày, một tháng
Khi tình yêu chưa nguôi,
Em chờ anh lâu lắm.
Em chờ những phong ba,
Đi qua đời đôi lứa,
Em chờ anh phương xa,
Về tìm em gõ cửa...
Anh đến trễ hẹn rồi,
Không một năm, vài năm,
Trễ hẹn cả một đời,
Muộn rồi. Anh biết không?.
Em giã từ qúa khứ,
Khăn áo đi lấy chồng,
Anh mịt mù đâu đó,
Giữa cuộc đời mênh mông. .
Anh đến trễ hẹn rồi,
Làm sao em đợi được?
Hơn 30 năm trời,
Người về như giấc mộng.
Em còn gì để trả ?
Cho anh mối tình xưa,
Những tờ thư ngày cũ,
Gởi về đâu bây giờ? .
Thà anh cứ bạc tình,
Đừng bao giờ tìm kiếm,
Em đã cố quên anh,
Xem như tình đã chết.
Bao năm mới tìm nhau,
Tóc không còn xanh nữa,
Bao năm chợt tình đau,
Như ngày chia tay đó.
Thì ra trong cuộc đời,
Những sân ga, chuyến t àu,
Người ta vẫn ngược xuôi,
Nhưng dễ gì gặp nhau?
Nguyễn Thị Thanh Dương
( Jan. 2012)

No comments:

Post a Comment