Saturday, August 25, 2012
Nhung bai tho
EM KHÔNG LÀ GỖ QÚY.
Rừng không toàn gỗ qúy,
Cẩm Lai, Gụ, Giáng Hương…
Có nhiều loại cây thường,
Rừng vẫn xanh thăm thẳm.
Bao cây cao, cây thấp,
Chằng chịt những dây leo,
Quấn qúyt như tình yêu,
Thành rừng cây gắn bó.
Em không là gỗ qúy,
Hiếm hoi trong rừng xanh,
Em không là giai nhân,
Giữa rừng đời kiêu hãnh.
Như bao cây thầm lặng,
Vẫn lớn lên trong rừng,
Em, một người bình thường,
Hòa mình vào cuộc sống.
Em đến như gío lộng,
Khi lòng anh bơ vơ,
Anh ơi đừng ước mơ,
Những chuyện đời xa xỉ.
Em không là gỗ qúy,
Bằng Lăng, Sưa, Hoàng Đàn…
Ai ngậm ngải tìm Trầm,
Giữa rừng thiêng nước độc.
Vì những loại cây đẹp,
Khi gỗ đã lìa rừng,
Còn phảng phất mùi thơm,
Từ trái tim của gỗ.
Đẹp từ những vân thớ,
Những sắc màu đáng yêu,
Em một trái tim xiêu,
Vì anh là qúa đủ.
Em không là gỗ qúy,
Chắc gì đẹp cho đời ?
Nhưng chỉ với anh thôi,
Em vẫn là vô gía.
Nguyễn Thị Thanh Dương
LY RƯỢU THẤT TÌNH.
( Cảm tác từ những ly Cocktail đẹp).
Pha cho tôi một ly rượu thất tình,
Đủ mùi vị tủi hờn, chua cay nhé,
Này rượu mạnh, chút nước chanh, thêm đá,
Ly cocktail tôi uống có vơi buồn ?
Pha cho tôi một ly rượu chán chường,
Vẫn rượu mạnh, với rượu mùi cho đắng,
Thêm rượu bạc hà màu xanh cho đẹp,
Dù mất nhau tình vẫn đẹp một thời.
Rượu lạnh trên tay vừa đầy lại vơi,
Vẫn chưa đủ làm hồn tôi chếnh choáng,
Buồn riêng tôi, vũ trường đông vui lắm,
Tiếng nói cười trong tiếng nhạc điên rồ.
Pha cho tôi một ly rượu thiết tha,
Lắc thật kỹ những mùi tình thương nhớ,
Sô đa sủi bọt, nước cam, rượu đỏ,
Rót ra ly sóng sánh một biển sầu.
Tôi nhấp từng chút ly rượu khổ đau,
Để cảm nhận mùi nước cam thơm qúa,
Mùi cam ngọt ngào như tình qúa khứ,
Lát cam tươi, ly rượu đẹp. Vẫn buồn.
Hôm nay tôi tập uống rượu một mình,
Hôm qua tôi chưa bao giờ biết uống,
Tôi sợ lẻ loi khi chiều dần xuống,
Rượu sẽ thăng hoa cho những sắc màu.
Anh bạc tình mà có dễ quên đâu,
Anh hiện về theo từng ly rượu cạn,
Anh trên môi vị mật ong ngọt lịm,
Anh rượu chưa pha đốt cháy buồng tim.
Mùi vị nào, rượu nào cũng là anh,
Nồng nàn, quyến rũ và đầy cảm hứng,
Loại rượu quý ủ từ bao lâu lắm,
Tôi uống vào say đắm giữa u mê.
Pha cho tôi ly rượu buồn lê thê,
Để tang chuyện tình bằng màu Rum trắng,
Thêm rượu ngọt sao vẫn là rượu đắng ?
Giọt nước mắt tôi sẽ làm tràn ly.
Tôi sẽ uống suốt đêm nay. Không về !
Ly rượu thất tình quán khuya tê tái,
Tôi muốn say, tôi muốn quên anh đấy,
Anh sẽ chìm vào một cõi hư không.
Nguyễn Thị Thanh Dương
( March, 2012)
HỘI AN CỦA ANH.
( Tặng TVL, LH )
Đã từ lâu anh không về Quảng Nam,
Nhớ phố cổ Hội An sao là nhớ,
Hình ảnh kỷ niệm buồn vui đâu đó,
Giữa cuộc đời, giữa màu sắc cuộc đời.
Sông Thu Bồn nước vẫn chảy đầy vơi,
Bao mùa khô và bao mùa mưa lũ?
Về đến hạ lưu qua thành phố cổ,
Có chậm trôi theo nhịp sống Hội An?
Anh vẫn nhớ hình bóng một người quen,
Một tà áo làm hồn anh vương vấn,
Từ thuở ấy anh vào đời lận đận,
Mà em vẫn còn quanh quẩn đời anh.
Khi người ta ở lứa tuổi xuân xanh,
Người ta yêu bằng trái tim thơ mộng,
Phố Hội An một thời anh đã sống,
Anh đã yêu chẳng biết thật hay mơ.?
Hôm nay Hội An vẫn đẹp nên thơ,
Dù vắng anh, vắng người xưa quen thuộc,
Chùa Cầu trên giòng sông Hoài thơ mộng,
Phố cổ Hội An vẫn thở với đời.
Những vách tường rêu, ngõ hẹp, xóm nghèo,
Mái ngói cũ lệch xô vì mưa gío.
Căn nhà bên sông thuyền ai qua đó,
Vạt nắng chiều buông trên sóng vỗ về.
Phố cổ Hội An có những làng nghề,
Làng rau Trà Quế xanh tươi mơn mởn,
Làng mộc Kim Bồng, Thanh Hà làng gốm…
Những nghệ nhân, những sản phẩm quê hương.
Hôm nay Hội An vẫn là của anh,
Như bao năm từng nuôi anh khôn lớn,
Mai anh về ăn Cao lầu, Mì Quảng,
Bún mắm, bánh xèo, hến trộn… mà thương.
Mà thương quê, thương cha mẹ, anh em,
Thương mối tình đầu mong manh sương khói,
Phố cổ Hội An bao năm vẫn gọi,
Nhưng người đi vẫn nợ một ngày về.
Nguyễn Thị Thanh Dương
(March, 2012)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment