NHỮNG NGÔI MỘ PHỦ LÁ CỜ VÀNG.
Tôi đã thấy những ngôi mộ phủ lá cờ vàng,
Trong nghĩa trang còn tươi màu đất mới,
Quê hương Việt Nam một thời lửa khói,
Người lính quên mình vì lý tưởng tự do.
Các anh hiên ngang chết dưới màu cờ,
Bỏ lại vợ hiền, đàn con thơ dại,
Những vành khăn tang bàng hoàng chít vội,
Nước mắt nào cho đủ tiễn đưa anh?
Có thể anh là người lính độc thân,
Chưa có người yêu, lên đường nhập ngũ,
Ngày mẹ gìa nhận tin anh báo tử,
Tuổi đời gìa thêm vì nỗi đớn đau.
Có thể anh vừa mới có người yêu,
Hẹn cưới nhau khi tàn mùa chinh chiến,
Tiền đồn xa chưa một lần về phép,
Anh đã ra đi mãi mãi không về.
Súng đạn vô tình làm lỡ hẹn thề,
Người yêu anh đã có tình yêu mới,
Khi trên mộ anh chưa tàn hương khói,
Trách làm gì!. Thời con gái qua mau.
Hỡi người tử sĩ dưới nấm mồ sâu,
Tiếc thương anh lá cờ vàng ấp ủ,
Nghĩa trang quân đội những ngày nắng gío,
Vòng hoa tang héo úa chết theo người.
Những ngôi mộ phủ lá cờ vàng. Xa rồi,
Xác thân anh đã tan vào cát bụi,
Nhưng lịch sử vẫn còn ghi nhớ mãi,
Miền Nam Việt Nam cuộc chiến đấu hào hùng.
Nguyễn Thị Thanh Dương
******************
NHÌN THẾ GIỚI LẦN CUỐI CÙNG.
( Cảm tác từ bài viết cùng tên, nói về cậu bé 8 tuổi ở vùng Dallas, TX tên Zach Thibodeaux bị bệnh về mắt, sắp bị mù vĩnh viễn)
Zach, hãy nhìn thế giới lần cuối cùng,
Những hình ảnh, những sắc màu quen thuộc,
Nhìn thật lâu, lỡ mai này không kịp,
Khi mắt em phủ bóng tối mênh mông.
Em ơi, hãy đứng bên một dòng sông,
Nhìn nước chảy bên bờ lau cỏ dại,
Tầm mắt em trôi theo dòng xa mãi,
Sông chảy về đâu hết một đời kia?
Sông và em rồi đây sẽ chia lìa,
Em chỉ nghe tiếng vỗ về của sóng,
Em không thấy nắng tàn, hoàng hôn xuống,
Không thể nhìn sông soi bóng chiều hoang.
Những cánh đồng, em ơi hãy đi thăm,
Cánh đồng lúa, hay cánh đồng hoa, trái,
Tâm hồn đi xa, chân trời mời gọi,
Vượt không gian em như thấy không cùng.
Cánh đồng này sẽ chìm vào hư không,
Em không thấy dù rất gần trước mặt,
Chỉ nghe gío chiều thổi qua lồng lộng,
Em đoán cánh đồng đang ở quanh em.
Zach ơi, em là một đứa trẻ con,
Tám tuổi đời, nhìn mùa đi có biết ?
Để nhớ lấy những mùa Xuân tha thiết,
Cơn mưa đầu mùa hoa cỏ đẹp thêm.
Để nhớ lấy những mùa Hạ nắng lên,
Hàng cây bên đường che em bóng mát,
Hàng cây có loài chim nào vẫn hót,
Rủ nhau về tổ ấm buổi chiều rơi.
Để nhớ lấy mùa Thu mây chơi vơi,
Lá từ từ đổi màu buồn vàng, đỏ,
Em nhìn thấy lá cuốn đi theo gío,
Như một kiếp người cũng rất nhỏ nhoi.
Để nhớ lấy mùa Đông lạnh tuyết rơi,
Màu tuyết trắng tinh khôi từ trời đất,
Zach ơi, bốn mùa bao nhiêu màu sắc,
Xin đừng phai màu trong trí nhớ em.
Hãy nhìn đi thế giới lần cuối cùng,
Rồi không bao giờ em nhìn thấy nữa,
Nhân gian này còn bao điều mới lạ,
Em lẻ loi một cõi đứng riêng ngoài.
Nguyễn Thị Thanh Dương
( April, 2011)
TÀN MỘT CUỘC VUI.
Tôi thường ở lại sau một cuộc vui,
Giây phút cuối cùng rã rời tâm sự,
Ly rượu đã cạn hay vơi một nửa,
Bàn tay người hờ hững chẳng nâng ly.
Áo đã nhàu chân chẳng vội bước đi,
Mùi hương nhạt, môi phai màu son thắm,
Tôi vẫn biết cuộc vui dài hay ngắn,
Dù thế nào cũng đến lúc chia tay.
Bàn ghế đông người sẽ chẳng còn ai,
Như một vở kịch đời vừa mới khép,
Tiếng cười nói ồn ào trong tiếng nhạc,
Theo chân người ra khỏi cửa về đâu?
Đã ngồi gần như thân thiết từ lâu,
Đã có lúc bàn tay ôm chào đón,
Xã giao đấy, ngọt ngào cho đúng phép,
Bàn tiệc vui rượu đã nói nên lời.
Rượu đã thăng hoa khỏanh khắc cuộc đời,
Ai lãng mạn, ai tìm tình yêu đến?
Ánh đèn màu chập chùng như ánh nến,
Chẳng đủ soi tình vừa chớm đêm nay.
Tôi vẫn cầu mong cho đêm thật dài,
Rượu cay đắng vẫn đầy vơi nếm thử,
Buổi tiệc đông có kẻ quen, người lạ,
Chốc nữa về đường vắng sẽ mình tôi.
Nên tôi thường về muộn những cuộc vui,
Để thấm thía những phù du cuộc sống,
Để là người cuối cùng tôi tỉnh mộng,
Sau cuộc vui đời là chuỗi ngày sầu..
Nguyễn Thị Thanh Dương
********************************
NGƯỜI ĐÀN BÀ NHÀ QUÊ.
( Cảm tác theo hình ảnh 1 phụ nữ nhà quê )
Chị đã sinh ra tại một làng quê,
Và trở thành người đàn bà lam lũ,
Sáng dậy sớm chị gánh hàng ra chợ,
Đôi vai gầy gánh nặng những lo toan.
Chợ họp ở bên kia bờ sông,
Chiếc cầu gỗ nối hai bờ quen thuộc,
Cầu đã cũ, cầu long đinh mấy nhịp,
Đưa chị đi về sớm nắng chiều mưa.
Tất tả chị về những buổi chợ trưa,
Gánh hàng ế, để chồng con mong đợi,
Con ơi, chiều nay bữa cơm dưa muối,
Mai mẹ đắt hàng có món ăn ngon.
Chị là người đàn bà nông thôn,
Cùng với chồng trên đồng sâu cấy lúa,
Đống rơm rạ phơi khô chị nhóm lửa,
Ngủ đi con bên bếp ấm ngày Đông.
Rau muống đầy ao nước vỗ dập dềnh,
Chờ chị hái, chiếc thuyền con rẽ nước,
Hái nhanh tay trước khi chiều buông xuống,
Chất đầy thuyền cho buổi chợ sớm mai.
Chị lấy chồng và ở làng quê này,
Mái nhà tranh như bao nhiêu nhà khác,
Chồng chị là anh nông dân chất phác,
Hai vợ chồng thật xứng lứa vừa đôi.
Tình đơn sơ không bán giữa chợ đời,
Ai mua được một tình yêu như thế?,
Lại bên nhau sau một ngày vất vả,
Nhìn hiên nhà lấm tấm rụng hoa chanh.
Chị không mơ ra khỏi lũy tre xanh,
Phố phường đẹp có nỗi đau của nó,
Chị, người đàn bà nhà quê lam lũ,
Áo cũ sờn vai, nét đẹp chân quê..
Nguyễn Thị Thanh Dương
( tháng 1-2011)
ĐÃ CÓ NẤM MỒ.
( Cảm xúc từ bài viết “Không Một nấm mồ” của Huy Phương)
Không một nấm mồ từ sau cuộc chiến,
Người lính bỏ mình thua trận thương đau,
Bãi biển Thuận An có sóng bạc đầu,
Vành tang trắng vĩnh biệt người từ đó.
Anh ơi, đời lính vào ra sinh tử,
Nhưng phút tử sinh này qúa ngậm ngùi,
Người lính Việt Nam Cộng Hòa bị bỏ rơi,
Buông vũ khí phút cuối cùng tuyệt vọng
Quốc lộ 7B xác người chồng chất,
Từ Pleiku về duyên hải để vào Nam,
Những xác người trên bãi biển Thuận An,
Những bãi biển miền Trung đầy máu lệ.
Cuối tháng Ba, năm bảy lăm. Như thế,
Vợ mất chồng, cha mẹ lạc tin con,
Vẫn đợi chờ, vẫn hi vọng mong manh,
Dù cả miền Nam đang cơn hấp hối.
Bao nhiêu năm qua, bao hồn oan trái,
Chưa một lần được ấm áp khói hương,
Từ mẹ cha, từ anh chị, vợ con…
Mồ tập thể dân Thuận An chôn vội.
Hôm nay ngôi mồ được xây cất lại,
Cho 152 người lính miền Nam,
Đã bỏ mình trên bãi biển Thuận An,
Đã ngày đêm nằm đây nghe tiếng sóng.
Nhưng có lúc sóng vô tình tàn nhẫn,
Hay trong những cơn bão lụt tràn bờ,
Cuốn hài cốt người trôi lạc biển xa,
Hồn lênh đênh nhớ nhà xưa, quê cũ.
Hôm nay lăng mộ cho hồn yên nghỉ,
Có người thân đến thắp nén hương buồn,
Cám ơn người dân ở thôn An Dương,
Quận Phú Vang tỉnh Thừa Thiên, Huế.
Nguyễn Thị Thanh Dương
************
HOÀNG HÔN PHỐ NÚI.
Hôm anh về phố núi,
Những hàng cây chập chùng,
Đường quanh co nhiều lối,
Gío buổi chiều bâng khuâng.
Anh có thấy mây trời,
Giăng giăng trên đỉnh nuí?
Như những điều xa xôi,
Tầm tay em không tới.
Em cũng đã từng mơ,
Lững lờ mây trôi ấy,
Em cũng đã từng chờ,
Núi rừng kia thức dậy.
Hãy cùng em lãng mạn,
Nắng chiều đã tàn phai,
Anh ơi, đi thật chậm,
Nghe gío núi thở dài.
Thôi em sẽ mộng gần,
Khi có anh bên cạnh,
Nếu phố núi vô tình,
Mang về đây hơi lạnh.
Anh sẽ là núi non,
Che vai em chiều xuống,
Qua những nẻo đường mòn,
Qua những con đường dốc.
Mai anh rời phố núi,
Rưng rưng mây cuối trời,
Ngại ngùng em không nói,
Nhớ thương thầm mà thôi.
Một mình em thơ thẩn,
Mây và núi bơ vơ,
Chiều mênh mông vô tận,
Hoàng hôn không bến bờ.
Anh đã xa rồi đấy,
Phố núi chưa lên đèn,
Nắng chiều tàn le lói,
Hoàng hôn trong mắt em.
Nguyễn thị Thanh Dương.
*****************
NHỮNG DẤU VẾT THỜI GIAN.
Em không đánh phấn che dấu vết nhăn,
Trên vầng trán của một thời thiếu nữ,
Dù bây giờ em biết mình đã cũ,
Như chiếc áo treo trong tủ đã lâu rồi.
Vầng trán từng suy nghĩ chuyện buồn vui,
Mùa từng mùa đi qua theo nắng gío,
Bàn tay em đã bao lần khép cửa,
Nhưng lòng em chưa khép lại bao giờ.
Em không tô son đôi môi héo khô,
Một thời là những nụ cười tươi thắm,
Em đã biết tuổi mười bẩy, mười tám…
Ngắn ngủi như một giấc mộng đêm Hè.
Khi cuộc đời có những nẻo u mê,
Có những con đường quanh co, bối rối…
Đôi môi em vẫn chưa quen nói dối,
Em tưởng mình vừa lỡ một bước chân.
Em không đánh phấn che dấu vết nhăn,
( Một hai vết chân chim nơi đuôi mắt),
Dù có lúc soi gương em vẫn tiếc,
Dòng sông nào sóng mắt đã đong đưa?
Em cô độc như cây si gìa nua,
Cây thưa lá khiêm nhường nơi góc phố,
Có một thời vươn mình trong giông gío,
Lá vẫn xanh như lá mới bắt đầu.
Em không thể mặc chiếc áo cũ từ lâu,
Chiếc áo đẹp chỉ vừa thời qúa khứ,
Bây giờ phấn son cũng thành vô nghĩa,
Làm sao che được dấu vết thời gian?
Nhưng anh ơi, đi bên cạnh tháng năm…
Nét thanh xuân đang dần dần tàn tạ,
Em chợt biết có một điều vẫn trẻ,
Trái tim em mãi tha thiết yêu đời.
Nguyễn Thị Thanh Dương
****************
MÙA XUÂN ĐÂU RỒI?
Người ta sửa đường trên highway,
Một đoạn đường tôi vẫn đi qua,
Mấy hôm nay trời mưa thấm đất,
Cơn mưa chuyển tiếp giữa hai mùa.
Một nửa cơn mưa của mùa Đông,
Một nửa còn lại của mùa Xuân,
Nên trong cơn gío còn hơi lạnh,
Mưa ướt đường làm tôi bâng khuâng.
Vạt đất bên đường đã xới lên,
Đoạn đường này bận rộn quanh năm,
Đường thêm ngã rẽ, đời thêm lối,
Cho kẻ đi, về, khỏi băn khoăn.
Đáng lẽ bây giờ đầu tháng Tư,
Đoạn đường này đã nở đầy hoa,
Tôi, trời xanh, và loài hoa dại,
Mấy mùa gần. Rồi mấy mùa xa?
Đường highway thêm một cây cầu,
Người về nhà, hoa sẽ về đâu?
Con đường làm đẹp thêm thành phố,
Hoa và người thôi nhé xa nhau.
Chắc chỉ mình tôi tiếc vu vơ?
Không còn vạt đất của Xuân qua,
Không còn hoa dại về trên cỏ,
Đầu mùa Xuân một bản tình ca.
Tạm biệt những loài hoa tôi thương,
Dù hoa vẫn mọc ở bốn phương,
Nơi đây tôi thấy như vừa mất,
Một mùa Xuân trên một đoạn đường.
Nguyễn Thị Thanh Dương.
*****************
BỨC TỰƠNG “THƯƠNG TIẾC”.
Bức tượng trong Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa,
Người lính ngồi, ba lô khóac trên lưng,
Súng trên đùi, đôi mắt hướng xa xăm,
“Thương Tiếc”những người một thời quân ngũ..
Họ đã trải qua những ngày sương gío,
Nơi núi rừng hay trên cánh đồng hoang,
Giữa đạn bom trong thời buổi chiến tranh,
Sống và chết mong manh không biên giới.
Bức tượng “Thương Tiếc” ở đây an ủi,
Dáng anh ngồi sừng sững giữa trời xanh,
Những ngôi mồ tử sĩ ở chung quanh,
Nghĩa trang rộng, gío lùa trên cây, cỏ. .
Anh “Thương Tiếc” cho những người nằm đó,
Ngồi đây canh cho họ giấc ngàn thu,
Gío đừng về trên mộ lạnh âm u,
Làm lạnh cả hồn người nơi chín suối.
Làm đau lòng mẹ gìa, con vô tội,
Những người thân yêu vẫn xót thương anh,
Trời có mưa xin hãy tạnh cho nhanh,
Đừng trôi mất nắm hương tàn trên mộ..
Bức tượng “Thương Tiếc” một ngày gãy đổ,
Nghĩa trang không còn nguyên vẹn như xưa,
Những ngôi mộ buồn cỏ dại bơ vơ,
Nhớ người thân, nhớ mùi hương khói cũ.
Bức tượng “Thương Tiếc” và hồn tử sĩ,
Vẫn gần nhau bao năm tháng đã qua,
Tình thân này, tình chiến hữu bao la,
Bỗng chia cách . Cảnh điêu tàn, hoang vắng.
Bức tượng “Thương Tiếc” giờ đây đã mất,
Đã chết như những người lính trận kia,
Không khói hương, không tên tuổi mộ bia,
Nhưng vẫn có một linh hồn biết khóc.
Nguyễn Thị Thanh Dương
BA NGÀY TẾT.
Ôi, kỳ diệu trong những ngày sắp Tết,
Cuộc sống như ngừng lại đón mùa vui,
Đêm ba mươi thời khắc hãy chậm trôi,
Để dài mãi đêm cuối cùng, năm tận.
Dù Xuân đến nghĩa là Xuân sẽ nhạt,
Tôi vẫn vui ngày mồng Một Tết ơi
Hoa lá mỉm cười, nắng gío lả lơi,
Ngày đầu năm như tình đầu rất đẹp.
Tôi cũng xin đừng vội qua mồng Một,
Để mùa Xuân hoa nở mãi chưa tàn,
Để môi tôi còn thơm miếng mứt ngon,
Lòng rạo rực tình Xuân nào vừa đến .
Tôi bâng khuâng khi sang mồng Hai Tết,
Mắt thóang buồn theo vạt nắng chiều Xuân,
Lời hẹn hò có như nắng phai không?
Tình yêu có là mùa Xuân ngắn ngủi?
Mồng Ba Tết tôi không chờ không đợi,
Đến làm gì tôi đã kịp vui đâu?
Bướm hoa kia tôi vẫn biết từ lâu,
Mà mỗi mùa Xuân tôi còn ngơ ngẩn.
Mồng Ba Tết cánh Mai vàng rơi rụng,
Ba ngày Xuân, ba ngày Tết xôn xao,
Vừa mới đây mà như giấc chiêm bao,
Tôi sợ tình cũng đi vào qúa khứ.
Mồng Ba Tết chạnh buồn mâm hoa qủa,
Tết phai rồi chắc hương vị kém tươi?
Chiếc bánh chưng xanh còn đợi tay người,
Tay bóc lá, bánh còn thơm nếp mới?
Mồng Ba Tết tôi hóa vàng tiếc nuối,
Đốt giấy tiền, vàng, bạc cõi xa xăm,
Thắp nén hương bên mâm cỗ tiễn Xuân,
Lòng tôi chợt như tro tàn, hương khói.
Nguyễn Thị Thanh Dương
NHỮNG KIẾP NGƯỜI LÊNH ĐÊNH.
Chiếc thuyền đậu lại ở ven sông,
Như kẻ lữ hành tạm nghỉ chân,
Sau một ngày lênh đênh sông nước,
Vất vả vì lưới cá giăng tôm.
Khói bếp tỏa lan trong trời chiều,
Bên bờ sông vắng gío liêu xiêu,
Thổi qua những bụi cây, ngọn cỏ,
Qua mái thuyền xơ xác kiếp nghèo.
Người vợ ngồi bên bếp lửa hồng,
Rau mua trên chợ, cá trên sông,
Những khi đủ gạo, cơm mới nấu,
Khói bếp chiều ơi ấm cả lòng.
Hai con đang tắm bên mạn thuyền,
Làn da tắm nắng gío đã quen,
Bến sông dù nước trong hay đục,
Chúng vẫn cười đùa tuổi hồn nhiên .
Bữa cơm chiều mẹ nấu xong chưa?
Cha ngồi xếp lưới chắc đang mơ?
Ngày mai đánh bắt nhiều tôm cá,
Bán lấy tiền mua gạo đầy lu.
Họ đã từng có một làng quê,
Có nếp nhà tranh sau lũy tre,
Vì nghèo nên cuộc đời trôi dạt,
Một chiếc thuyền con, một mái nhà.
Những đêm mưa sao thấm thía buồn,
Con thuyền theo gío thổi chao nghiêng,
Tiếng mưa lộp bộp rơi trên mái,
Hắt cả vào khoang, ướt chỗ nằm.
Người mẹ nằm bên hai đứa con,
Chở che cho chúng giấc ngủ ngon,
Trong giấc mơ thấy đời phố chợ,
Thấy cả làng xưa nơi đất liền.
Nguyễn Thị Thanh Dương
KHỎANH KHẮC TUYỆT VỜI.
Thế nghĩa là mình thật sự xa nhau,
Anh hòang hôn đã khuất sau đỉnh núi,
Em bơ vơ mây chiều chìm trong tối,
Giữa hai người là khỏang cách mênh mông..
Sáng mai mặt trời mọc ở hướng Đông,
Đã xóa tan buổi chiều ngày hôm trước,
Anh về đâu? Em không còn phương hướng,
Lang thang em cơn gío chướng trái mùa.
Tình của anh là buổi chiều hôm qua,
Ngày hôm nay đã trở thành qúa khứ,
Ngắn ngủi thế, mà sao em vẫn nhớ,
Một tình yêu, một khỏanh khắc tuyệt vời.
Khoảnh khắc tình yêu cũng đủ trong đời,.
Đủ nhớ mãi ngọt ngào anh đã tặng,
Em ở đây dù đêm dài hay ngắn,
Vẫn đợi anh về trong giấc mộng say.
Có những chuyện đời không thể đổi thay,
Như mặt trời chỉ mọc về một hướng,
Như dòng sông không bao giờ chảy ngược,
Em thượng nguồn anh mãi chảy về xuôi.
Chảy nữa đi, sông chảy mãi anh ơi,
Lúc hiền hòa lúc buông mình thác lũ,
Mang cay đắng, bạc tình ra biển cả,
Khoảnh khắc yêu em để lại cho em.
Nguyễn Thị Thanh Dương
Ô MAI CAM THẢO.
Em mấy nhánh gừng tươi vừa gọt vỏ,
Thái mỏng ra từng sợi nhỏ thanh tao,
Mùi gừng cay trên đầu lưỡi xôn xao,
Làm ấm lại lòng ai c òn lạnh gía..
Em chanh chua trong vườn nhà sai qủa,
Hái xuống còn thơm, vỏ một màu xanh,
Vắt nhẹ nhàng để từng giọt nước chanh,
Làm thèm khát lòng ai c òn khô héo.
Em thơm tho ngọt ngào mùi cam thảo,
Xay nhuyễn ra anh đừng ngại tình đau,
Cam thảo nhạt vàng mà vẫn nhớ lâu,
Không như nắng buổi chiều vừa qua mất.
Em bây giờ là bát đường cát trắng,
(Có lúc chanh chua, có lúc ngọt ngào),
Anh yêu em, xin đừng hỏi tại sao,
Vì cuộc sống này cần nhiều gia vị.
Những nhánh gừng cay vẫn còn chưa đủ,
Muối mặn vào cho đẹp ý nghe anh,
Quấn quýt vì nhau tình mãi trăm năm,
Em mặn mà cho đời thôi tẻ nhạt.
Em là thế, đủ chua cay mặn ngọt,
Cranberry khô hãy ướp chung vào,
Trộn đều tay để thấm thía đời nhau,
Để nhớ mãi mùi ô mai cam thảo.
Nguyễn thị Thanh Dương
.**********************
NGÀY LỄ TÌNH YÊU.
Em đợi chờ anh mang đến bó hoa,
Ngày lễ Tình Yêu cho đời thêm đẹp,
Hoa mới nở trong vườn nhà buổi sáng,
Hay hoa bày trong chợ đợi người mua.
Tình yêu quanh năm, không phải đợi mùa,
Em có sẵn mùa Thu vàng thương nhớ,
Tình của em là muôn chiều là đổ,
Anh ở phương nào cũng sẽ gặp em.
Em có mùa Đông lạnh cả núi non,
Khăn áo không đủ ấm chiều lắm gío,
Nhưng tình của em đã là ngọn lửa,
Vừa dịu dàng, vừa sưởi ấm lòng nhau.
Em có mùa Xuân tương tư. Về đâu
Những hương phấn bay khắp trời tình tự?
Em một nửa đi tìm anh một nửa,
Mộng đêm Xuân xin ghép lại cho tròn.
Em có mùa hè trên những con đường,
Hàng cây xanh như tình em xanh mãi,
Nắng và bụi theo chân người mê mải,
Em vẫn chờ anh mây trắng cuối chiều.
Hôm nay là ngày lễ của tình yêu,
Người ta tặng nhau hoa thơm, kẹo ngọt,
Người ta cho nhau bao lời hứa hẹn,
Như bong bóng bay lơ lửng sắc màu
Tình nào sẽ tan? tình nào dài lâu?
Hoa vẫn tặng. Chuyện đời ai biết trước,
Nhưng tình em đi theo cùng năm tháng,
Ngày nào cũng là ngày Lễ Tình Y êu
Nguyễn Thị Thanh Dương
.
EDMONTON CUỐI THU.
Edmonton bây giờ mùa Thu muộn,
Sắc lá vàng, lá đỏ đã bay đi,
Tôi hè phố lang thang chiều dần xuống,
Cơn gío đầu Đông hình như đã về?
Edmonton mùa Thu đã hao gầy,
Gío thổi nhẹ trên mặt đường im vắng,
Có ai ngờ mùa Thu vừa ở đây?
Giờ chỉ còn lá khô. Mùa Thu chết.
Chiếc lá nào là chiếc lá cuối cùng?
Tôi đếm mãi trên cành cây khô héo,
Bước chân tôi đang đi về cuối đường,
Mà hồn tôi theo mây về khắp nẻo.
Sao mùa Thu Edmonton qúa vội?
Không đợi tôi lá phong đỏ góc trời,
Tôi không biết rừng phong bao nhiêu tuổi?
Bao nhiêu tình, bao mùa lá đã rơi?
Buồn nào hơn Edmonton tàn Thu?
Nắng chiều khuất sau mái nhà rêu cũ,
Xào xạc đau theo những chiếc lá khô,
Lòng tôi lạnh. Trời ơi, sao nhiều gío.?
Tình của anh cũng như mùa Thu này,
Đã cho tôi những sắc màu rực rỡ,
Anh đi rồi mà tôi đâu có hay,
Mùa Thu tàn, hình bóng anh còn đó.
Nguyễn Thị Thanh Dương
( Viết tại Edmonton, Canada cuối Thu Oct 28.-2009)
VỚI TẤT CẢ TÂM TÌNH
Nếu anh là người miền Nam bình dị,
Em sẽ đãi món canh chua em nấu,
Cà chua đỏ như trái tim em dấu
Biết bao tình. Thắm thiết bạc hà xanh.
Dịu dàng như những cọng gía trắng tinh,
Em đến với anh tâm hồn mới lớn,
Cho dù em có vụng về nấu nướng,
Nhưng gia vị tình nêm đủ, người ơi.
Nếu anh là người miền Bắc. Dễ thôi,
Em sẽ đãi canh cua hoa Thiên Lý,
Chùm hoa xanh, chắc là anh vừa ý?
Hoa thơm tho, em mới hái chiều nay.
Trong bát canh có hương vị bàn tay,
Nêm mắm muối tình yêu này chưa đủ,
Để tối nay khi anh vào giấc ngủ,
Có em và Hoa Thiên Lý trong mơ.
Nếu anh là một người Huế rất xưa…
Em không biết nấu món ăn Hoàng tộc,
Cố đô của anh mấy mùa ly loạn,
Theo chân người món Huế cũng ra đi.
Em sẽ đãi anh một món nhà quê,
Rất quen thuộc hàng ngày trong cuộc sống,
Anh người Huế cầu kỳ hay khó tính,
Em sẵn sàng nghe dù tiếng chê, khen
Em sẽ nấu bằng ngọn lửa tình em,
Bún Bò Huế nhớ về quê hương cũ,
Em cay nồng vì anh khoanh ớt đỏ,
Lá rau thơm cho anh được vừa lòng.
Em đãi anh với tất cả tâm tình,
Chuyện đời thường, chuyện tình yêu là một,
Anh và em lỡ duyên này không gặp,
Em sẽ chờ nếu còn có kiếp sau.
Nguyễn Thị Thanh Dương
. ,
CHUYẾN BAY TÌNH YÊU.
Sáng nay em đáp chuyến bay tình yêu,
Xuyên qua những vùng trời thương nhớ,
Phi trường em đi, bước chân ai đó,
Trăm nỗi vui buồn, trăm nẻo về đâu?
Không phải tháng bảy sao trời mưa ngâu?
Phi trường mờ trong làn mưa lất phất,
Những ngọn đèn vàng sớm mai chưa tắt,
Thao thức chờ, như em đã chờ mong.
Anh ơi, máy bay đi trên đường băng,
Sao đường băng dài quanh co đến thế?
Làm chậm lại phút giây mình gặp gỡ,
Anh nơi kia xa cách mấy giờ bay.
Em xôn xao đếm từng phút nơi này,
Hình bóng anh chất đầy trong trí nhớ,
Ai kiểm soát được trái tim hành lý?
Ai đếm được tình như mây lang thang?
Anh ơi, máy bay rời khỏi đường băng,
Lao lên bầu trời như chim tung cánh,
Em gọi tên anh nhiều lần, thầm lặng,
Để không lẻ loi trên chuyến bay dài.
Khi em ghé xuống phi trường thứ hai,
Vội vã đi tìm chuyến bay nối tiếp,
Em đã bay xong nửa đường hò hẹn,
Còn nửa đường xin hãy đợi chờ nhau.
Nơi cuối cùng em đến sẽ nhiệm màu,
Thành phố có anh không còn xa lạ,
Cám ơn chuyến bay vượt trời mây gío,
Cám ơn anh đã hội ngộ cùng em.
Nguyễn Thị Thanh Dương
( Viết trên chuyến bay từ Dallas đến Edmonton- Canada, Oct. 21-2009)
***********
KHI TÌNH YÊU ĐÃ PHAI MÀU.
Phố chiều ơi, phố chiều ơi,
Vẫn còn những chiếc lá rơi bên đường,
Bóng mây trôi tận cuối miền,
Trôi như giấc mộng triền miên hôm nào,
Tình như chim én bay cao,
Tìm mùa Xuân mới ngọt ngào hương say,
Từ khi tay lạ bàn tay,
Từ khi mắt lạ tháng ngày buồn tênh,
Một mình qua phố phân vân,
Tôi nghe nắng chết dưới chân hững hờ,
Đã lâu quên thuở hẹn hò,
Bóng người xưa cũng nhạt nhòa trong tôi.
Hôm nay phố cũ bồi hồi,
Tình cờ gặp lại một người đã quên,
Vẫn là hè phố thân quen,
Nhưng người ấy đã đi bên một người,
Ngỡ ngàng trong phút giây thôi,
Khi anh đối diện nhìn tôi lạnh lùng,
Tôi vờ quay mặt như không,
Tóc bay kiêu ngạo mênh mông gío chiều.
Nói gì khi chẳng còn yêu?
Như hai kẻ lạ ít nhiều dửng dưng
Đàn ơi, sao phím so chùng?
Người ơi, sao để ngại ngùng cho nhau?
Khi tình yêu đã phai màu,
Tháng ngày yêu cũng chìm vào xa xăm.
Hãy như một tiếng nói thầm,
Chìm trong đêm vắng không âm vang về.
Sao còn những chuyện tình cờ?
Sao còn gặp để hững hờ chia xa?
Anh như một áng mây qua,
Tình như một buổi chiều tà. Thế thôi.
Phố chiều ơi, phố chiều ơi,
Cho tôi khép lại chuyện đời dở dang.
LANG THANG NGƯỜI DO THÁI.
Có một loài cây mang tên rất lạ,
Wandering Jew, người Do Thái lang thang,
Ngọn thân dài màu tim tím tràn lan,
Bò trên đất không một nơi định hướng.
Và lá nữa, những lá dày màu tím,
Lần đầu tiên tôi gặp rất tình cờ,
Khi dưới chân mình màu lá thành thơ,
Tôi cảm động như gặp người quen cũ.
Người Do Thái lang thang trong lịch sử,
Không mái nhà, không tổ quốc thân yêu,
Như bước chân người một thuở đìu hiu,
Wandering Jew rẽ về mấy lối?
Một cái tên ít được ai biết tới,
Trồng ở công viên hay trước sân nhà,
Dấu trong lá buồn e ấp nụ hoa,
Vẫn làm đẹp lòng người trong giây phút.
Tôi trái tim tình lưu vong lỡ bước,
Ngẩn ngơ như những ngọn lá tím kia,
Không biết về đâu trời đất hoang vu,
Một góc phố, một góc đời hò hẹn?
Tôi lang thang đi tìm. Anh không biết,
Với tôi vẫn là biên giới cách chia,
Anh là quê hương, là một mái nhà,
Tôi khao khát muốn dừng chân trú ngụ.
.
Nguyễn Thị Thanh Dương